Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32

Phiên bản Dịch · 735 chữ

Từ Hi bên trái bắt đầu tức giận: "Đừng có ép tôi."

Từ Hi bên phải cười với cô ta: "Tôi nói toàn là sự thật."

Từ Hi bên trái nói: "Được thôi, sau khi thi đại học xong đi leo núi, bị ngã một cái, tay tôi vừa vặn ấn vào một bãi cứt chó, cô có biết sau đó xảy ra chuyện gì không?"

Từ Hi bên phải: "..." Khuôn mặt cô ta nhăn nhó trong giây lát, nói: "Cô thắng rồi!" Trường Uyên vừa nghe thấy thế, lập tức chuẩn bị. Tuy nhiên tiểu yêu vật này lại nói với Từ Huệ Quyên: "Mẹ, con thật sự là con gái của mẹ."

Từ Huệ Quyên có chút hoảng sợ: "Tôi nhớ rõ lúc đó tôi chỉ sinh ra một đứa con thôi mà."

Tiểu yêu vật: "Mẹ, con là Thứ Thứ mà!" "Thứ Thứ..." Từ Huệ Quyên lẩm bẩm cái tên này, bộ não chậm chạp cuối cùng cũng hoạt động, nhìn về phía ban công nơi có chậu xương rồng duy nhất mà bà nuôi sống được: "Thứ Thứ không phải ở đó sao?"

Ai ngờ tiểu yêu vật vẫy tay một cái, cây xương rồng trong chậu hoa biến mất, bên trong trống không. Hai mẹ con nhà họ Từ vốn là người vô thần đều ngây người. Tâm trạng của Từ Huệ Quyên càng phức tạp, chậu xương rồng này là chậu hoa duy nhất mà bà càng nuôi càng tươi tốt, nuôi mười mấy năm, năm ngoái còn nở hoa, tình cảm rất đặc biệt, còn thường nói đùa chậu xương rồng này là con gái thứ hai của bà, không ngờ nó lại thành tinh. Từ Huệ Quyên không hề sợ hãi như dự đoán, ngược lại còn tò mò hỏi: "Sao con thành tinh lại biến thành hình dạng của Tiểu Hi?"

Thứ Thứ cúi đầu nói: "Vì mẹ luôn nhớ chị ấy, con muốn mẹ vui, lại sợ mẹ... sợ con." Vừa dứt lời, thân hình cô bé được bao phủ bởi một quầng sáng, dáng người cao ráo bỗng chốc thấp xuống, biến thành một cô bé con tết tóc hai bên, nhưng tóc cô bé rất đặc biệt, mỗi sợi đều dựng đứng, có thể thấy tóc cô bé rất cứng. Lúc này, cô bé đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Từ Huệ Quyên. Từ Huệ Quyên nhìn cô bé mà mềm lòng, tuy không phải do mình sinh ra, nhưng dù sao cũng nuôi hơn mười năm, lại là niềm tự hào của mình (là chậu cây duy nhất không bị chết), nên theo bản năng đưa tay ra muốn an ủi cô bé, nhưng khi sắp đặt lên đầu cô bé thì dừng lại một giây, rẽ sang một hướng, đặt lên vai đối phương: "Con ngoan."

Từ Hi đứng bên cạnh nhìn mà thấy chạnh lòng, tuy công việc của cô bận rộn, nhưng cũng không phải là không có thời gian, hơn nữa công việc của cô không phải là loại phải ngồi văn phòng mỗi ngày, thời gian vẫn khá tự do, không thường xuyên về nhà chủ yếu là vì nhiều lúc nói chuyện với mẹ có khoảng cách thế hệ, hơn nữa thói quen sinh hoạt của hai người cũng khác nhau. Cô muốn ngủ nướng, mẹ sáu giờ hơn đã bắt đầu dọn dẹp phòng, tiện thể gọi cô dậy, tối đi ngủ cũng phải nhắc nhở không được thức khuya, ở nhà không cho cô đặt đồ ăn ngoài,...

Tóm lại, cuộc sống có nhiều va chạm, nên Từ Hi càng thích sống một mình hơn. Nhưng bây giờ cô bắt đầu suy nghĩ lại, có phải mình đã quá ích kỷ, bỏ mẹ một mình ở nhà, chỉ vì sự "thoải mái" của bản thân.

Cô ấy ngượng ngùng nói: "Mẹ, chờ con bận xong việc này, sẽ về nhà với mẹ rồi chúng ta cùng đi du lịch nhé." Nhưng Từ Huệ Quyên lại nói: "Không cần đâu, có Thứ Thứ ở với mẹ là được rồi, mẹ còn đang thắc mắc sao dạo này con chăm chỉ thế, dậy sớm đi chợ với mẹ, lại còn dọn dẹp nhà cửa cùng mẹ, hóa ra không phải con."

Từ Hi: "..." Từ Hi bị đả kích ôm ngực: "Mẹ, con không phải là áo bông nhỏ mẹ yêu nhất sao?"

Bạn đang đọc Trở Thành Phú Bà Nhờ Nuôi Yêu Quái (Dịch) của Vân Phi Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.