Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36

Phiên bản Dịch · 748 chữ

Kiều An bỗng thấy mình đúng là một chủ nhân tồi tệ, cô nhớ có lần còn chê ghế đá lạnh mà đem lót mông.

Nan quạt chạm vào mát lạnh, chất liệu mịn màng, Liêm Ngôn Thành ngắm nghía hồi lâu vẫn không rõ nó làm từ gì, bèn quay sang hỏi Kiều An: "Cô có biết đây là loại ngọc nào không?"

Kiều An đáp: "Không phải ngọc, mà là trúc, Trầm Sơn Trúc. Màu trúc đậm như mặc ngọc, vỏ ngoài trơn nhẵn mà cứng cáp, lại rất đàn hồi và dẻo dai."

Liêm Ngôn Thành vắt óc suy nghĩ: "Tôi chưa từng nghe nói về loại trúc này."

Kiều An mỉm cười: "Đương nhiên rồi, trên đời chỉ có duy nhất một cây, còn quý hiếm hơn cả Kim Ti Hắc Ngọc."

"Tại sao cô biết?" Đôi mắt hẹp dài của Liêm Ngôn Thành nhìn thẳng vào Kiều An.

Thường ngày người bị anh nhìn như vậy ít nhiều đều cảm thấy áp lực, nhưng cô gái này vẫn thản nhiên ăn uống, còn múc một thìa canh rồi mới đáp: "Bởi vì tôi là đệ tử Thiên Thương Môn, đây là bí mật của môn phái bọn tôi!"

Liêm Ngôn Thành không moi được câu trả lời cũng chẳng thất vọng, ngược lại còn trịnh trọng nói với Kiều An: "Về chuyện trước đó, tôi rất xin lỗi."

Kiều An hỏi: "Tôi có thể hỏi tại sao anh lại…"

"… Cuồng nhiệt với Thiên Thương Môn như vậy?" Liêm Ngôn Thành tiếp lời.

Kiều An vốn đang tìm từ để diễn tả, không ngờ anh ấy đã nói hộ, bèn gật đầu: "Đúng vậy, anh cũng đâu phải là đệ tử Thiên Thương Môn."

Liêm Ngôn Thành đẩy gọng kính, chậm rãi kể: "Ngàn năm trước, Huyền Môn và ác yêu đại chiến, vô số yêu vật bị Yêu Vương khống chế, phải ra trận. Lúc đó, cô bên ngoại tôi chỉ là một tiểu yêu vừa mới sinh ra, không thể phản kháng, bị điều động cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi. Nhưng đúng lúc ấy, một người mặc trang phục Thiên Thương Môn xuất hiện, cắt đứt sự khống chế của Yêu Vương, đưa cô tôi đến nơi an toàn. Nhờ vậy, mà cô tôi mới sống sót qua trận đại chiến đó. Tôi được cô nuôi lớn, có thể nói, không có Thiên Thương Môn thì không có tôi."

Kiều An hỏi: "Vậy sao anh không gia nhập Thiên Thương Môn?"

Liêm Ngôn Thành đáp: "Dù tôi có gia nhập cũng không thể cứu vãn được sự suy tàn của Thiên Thương Môn. Hơn nữa, cô tôi cũng không cho phép tôi dính líu đến Thiên Thương Môn."

Trường Uyên kinh ngạc liếc nhìn Liêm Ngôn Thành. Trước đây họ đều nghĩ anh ấy xem thường Thiên Thương Môn hiện tại, không ngờ còn có nguyên nhân sâu xa như vậy. Anh ta lại nhìn sang Kiều An, thấy cô vẫn ung dung gắp thức ăn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Không nhịn được nữa, Trường Uyên hỏi thẳng vấn đề mình quan tâm nhất: "Cô có biết chủ nhân của chiếc quạt này là ai không?"

Kiều An lắc đầu: "Không biết."

"Không phải cô đã nhận ra đây là Trầm Sơn Trúc sao? Thứ quý giá như vậy chắc không phải ai cũng dùng được chứ?"

Kiều An đáp: "Nên tôi mới chắc chắn đây là đồ của Thiên Thương Môn, nhưng ai dùng thì tôi không biết. Dù sao chuyện này cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, Thiên Thương Môn chúng tôi lưu lạc khắp nơi, 《Vạn Yêu Lục》 cũng chỉ còn nửa quyển, tông môn cũng đã bán đi, các anh còn mong tôi chỉ dựa vào một mảnh nan quạt mà nhận ra chủ nhân của nó sao?"

Cô lau miệng, nói: "Tôi ăn xong rồi, hai người còn câu hỏi nào không?"

Liêm Ngôn Thành trả lại nan quạt cho Kiều An.

Anh nâng niu như bảo bối, vậy mà cô nhận lấy rồi thản nhiên nhét vào túi, còn tiện thể mua vài miếng bánh từ đầu bếp nhà ăn, vui vẻ rời đi.

Liêm Ngôn Thành nhìn theo bóng Kiều An khuất dần, khẳng định nói với Trường Uyên: "Cô ấy không nói thật."

Trường Uyên nhìn Kiều An ăn đến nỗi thấy đói, đang định gọi vài món thì nghe vậy liền dừng lại: "Sao anh biết?"

Bạn đang đọc Trở Thành Phú Bà Nhờ Nuôi Yêu Quái (Dịch) của Vân Phi Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.