Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 37

Phiên bản Dịch · 757 chữ

Liêm Ngôn Thành nói: "Trước đây anh có bảo một mảnh nan quạt có thể che giấu yêu khí, loại vật phẩm này ngay cả xưa kia cũng hiếm có." Anh ấy chẳng những không bực mình vì bị lừa, ngược lại còn có vẻ vui mừng như cha già nhìn thấy con gái trưởng thành: "Thiên Thương Môn có hy vọng rồi."

Trường Uyên im lặng một lát, rồi buột miệng: "Thiên Thương Môn nên mời anh làm chưởng môn mới đúng, xem anh lo lắng cho họ kìa."

Liêm Ngôn Thành hừ một tiếng: "Tôi đến Thiên Thương Môn còn cần họ trả công sao? Tôi là tự nguyện cống hiến, anh đừng dùng tiền bạc để sỉ nhục mối quan hệ của bọn tôi!"

Trường Uyên: "…"

Bánh hạt sen mang về từ nhà ăn thơm ngon mềm dẻo, hương vị đậm đà. Kiều An định mua về cho Dụ Dương ăn thử, không ngờ mang ra ngoài lại phải trả tiền, mà còn đắt đỏ nữa chứ. Cô cắn hai miếng là hết một cái bánh, vậy mà sáu cái bánh lại hết ba mươi đồng.

Về đến nhà, Kiều An than thở với Dụ Dương về cái giá cắt cổ của mấy cái bánh hạt sen.

Dụ Dương thở phào nhẹ nhõm: "Lão tổ, may mà ngài không mua, quá đắt rồi! Tuy hạt sen giờ có giá ba mươi đồng một cân, nhưng bánh của họ dù có cộng thêm tiền gốc thì giá đó cũng là lãi gấp mấy lần rồi. Thà chúng ta tự làm còn hơn."

Kiều An rất hài lòng về tính tiết kiệm, thực tế của anh, đúng là phù hợp với tình hình hiện tại của Thiên Thương Môn.

Ăn tối xong, Dụ Dương xách một chiếc túi đến đưa cho Kiều An: "Lão tổ, đây là điện thoại mới ta chọn cho ngài."

Kiều An lấy ra một chiếc hộp giấy, trên đó không có tên, chỉ có một hoa văn màu vàng đen khó hiểu ở phía dưới, rồi đến ngày sản xuất. Ngày tháng rất mới, hóa ra là sản phẩm của tháng trước.

Thấy Kiều An cứ nhìn chằm chằm hộp điện thoại không nói gì, Dụ Dương vội vàng giải thích: "Lão tổ, tuy không phải hàng hiệu nhưng chất liệu của chiếc điện thoại này rất tốt, không thua kém gì những hãng lớn đâu."

Trước đó Kiều An giả chết kiếm được một vạn tệ, cô cứ tưởng nhiều lắm, định mua một chiếc điện thoại thông minh, nhưng sau khi đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại với Dụ Dương, cô đã bị giá cả làm cho choáng váng.

Điện thoại tầm trung có giá ba bốn nghìn tệ, loại tốt hơn thì một vạn tệ của cô cũng không đủ. Còn điện thoại giá rẻ hơn một nghìn tệ thì chất liệu lại không bằng cái máy đập óc chó của cô, nên Kiều An đành gác lại ý định, chờ làm thêm vài tháng nữa rồi tính. Ai ngờ hôm nay Dụ Dương lại mang điện thoại đến.

Kiều An chỉ quan tâm một điều: "Có đắt không?"

"Cũng được ạ, hiệu năng rất cao, toàn bộ là do bạn ta tự tìm nguyên liệu để làm đấy. Pin xem video liên tục 24 tiếng không vấn đề gì, độ phân giải và âm thanh cũng đạt yêu cầu cơ bản, còn có chút khả năng chống nước nữa, đủ dùng rồi ạ." Dụ Dương nói.

Chiếc điện thoại mới cũng có màu đen, vỏ sau hơi nhám, cầm rất thích tay, không có cảm giác rẻ tiền như mấy cái điện thoại một hai nghìn tệ. Nó hơi nặng một chút, Kiều An búng búng thử, thấy khá chắc chắn.

Dụ Dương nói tiếp: "Chỉ có điều, khe sim của điện thoại này không khớp với máy đập óc chó của ngài, ngài phải dùng loại sim nhỏ. Ta đã làm cho ngài một cái sim mới rồi, ngài nhắn tin báo số mới cho mọi người nhé."

Kiều An háo hức mở máy, bắt đầu mày mò chiếc điện thoại mới. Cô mải mê đến nỗi trước khi đi ngủ vẫn còn chơi. Chiếc mầm non trong chậu cây gần giường khẽ rung rinh, chẳng có ai ngó ngàng đến nó. Nó vươn mình lên cao, cố gắng dang rộng hai chiếc lá, trong khi Kiều An đã mở một trò chơi và chăm chú chọc chọc vào màn hình.

Bạn đang đọc Trở Thành Phú Bà Nhờ Nuôi Yêu Quái (Dịch) của Vân Phi Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.