Chương 38
Suốt đêm đó, không một cây cỏ nào trên ban công được Kiều An đoái hoài tới. May sao sáng hôm sau, cô vẫn ra ban công hấp thụ sinh khí như thường lệ và ngay lập tức nhận ra sự khác biệt.
Yêu vật nhỏ đã kết nụ!
Tuy chỉ là một nụ hoa bé xíu, nhưng nhờ thị lực tốt, Kiều An vẫn phát hiện ra.
Cô chưa từng thấy yêu vật nào lại nở hoa sớm như vậy, có lẽ đây là giống mới xuất hiện trong ngàn năm trở lại đây.
Kiều An chợt nhớ đến chiếc điện thoại mới, bèn mở camera lên, hướng về phía nụ hoa và chụp một tấm ảnh. Chất lượng ảnh rất tốt, lại có cả chế độ tự động lấy nét và chụp macro. Kiều An khá hài lòng, đút điện thoại vào túi rồi rời khỏi phòng ngủ. Thế nên cô không hề hay biết rằng, sau khi cô đi khỏi, tiểu yêu vật bỗng cứng đờ người, bất động suốt năm phút, rồi đột ngột cuộn tròn những chiếc lá lại, che giấu nụ hoa nhỏ của mình, toàn thân chuyển từ xanh sang đỏ.
Lúc Kiều An đến trước Cục Quản lý Yêu Quái, cô thấy hai người phụ nữ đang đứng bên đường, nghiêng đầu quan sát tòa nhà phía trước. Người tóc dài còn hỏi người còn lại: "Cậu chắc chắn là chỗ này à? Không giống chỗ cậu nói gì hết!"
"Chắc chắn mà, trên địa chỉ viết như vậy mà." Người phụ nữ tóc ngắn nói, ánh mắt vẫn vô thức đảo qua xung quanh. Khi nhìn thấy Kiều An, mắt cô ấy sáng lên.
Kiều An bước tới, vẫy tay về phía họ: "Hai người đi theo tôi."
Một trong hai người phụ nữ này chính là Từ Hi mà Kiều An gặp hôm qua, người kia chắc là người bạn mà Từ Hi nhắc đến.
Ba người đẩy cửa kính tiệm mì, tiếng chuông gió trên đầu vang lên. Bà chủ Bạch vui vẻ bước ra từ bên trong: "Ăn mì không?"
Kiều An vốn không có ý định này, nhưng nghĩ đến tờ phiếu điểm danh trong túi, cô lại đổi ý: "Được, cho tôi một tô."
"Hai vị này thì sao?" Bà chủ Bạch cười tủm tỉm nhìn Từ Hi và bạn cô ấy.
"Chúng tôi không cần đâu." Từ Hi nói.
Bà chủ Bạch: "Ấy, đừng ngại mà, tôi mời, miễn phí đó."
Bà chủ Bạch là một mỹ nhân rất có khí chất, tóc đen da trắng, đôi mắt long lanh sáng ngời. Khi cô ấy nhìn người khác như vậy, thật sự rất khó từ chối. Từ Hi lại có chút mê cái đẹp, không chịu nổi sự cám dỗ của cái đẹp nên đã đồng ý. Thế là cô kéo theo bạn thân Cao Vũ Thuần cùng Kiều An ngồi vào một bàn, chờ bà chủ Bạch mang mì lên.
Lúc này, cửa tiệm lại mở, có người bước vào. Nhìn thấy ba người ngồi ở bàn, họ đều trừng to mắt, với vẻ mặt thương cảm rời đi qua lối đi. Mặc dù cảm xúc trong mắt họ rất phong phú, nhưng không hề làm chậm bước chân của họ.
Từ Hi và Cao Vũ Thuần đều có chút không hiểu, cho đến khi bà chủ Bạch bưng một khay gỗ, sau đó hai người hoàn toàn không hiểu gì nhìn tô mì nước trong được đặt trước mặt.
Biểu cảm trên mặt họ đều có chút ngơ ngác.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đây là loại mì nên xuất hiện ở trần gian sao?
Thậm chí không có cả hành lá!
Cuối cùng Từ Hi chợt lóe lên một ý: "Bà chủ, gia vị nhà cô là kiểu tự pha chế à?"
Bà chủ Bạch nhướn mày: "Gia vị? Đó là cái gì? Tiệm chúng tôi không có thứ đó."
Từ Hi: "..."
Bà chủ Bạch cười tủm tỉm nói: "Ăn nhanh đi! Mì phải ăn lúc nóng, nguội là nó sẽ bị vón cục đấy."
Từ Hi và Cao Vũ Thuần nhìn nhau, khó khăn cầm đũa lên. Chưa kịp gắp mì, bên cạnh đã có người húp mì, không hề cảm thấy khó chịu, vài miếng lớn đã ăn hết nửa tô mì, sau đó bưng tô mì lên húp mấy ngụm nước.
Từ Hi nhìn mà há hốc mồm, cẩn thận hỏi: "Ngon không?"
Kiều An cười liếm môi: "Cô tự thử đi."
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |