Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục Đích Sống.

Tiểu thuyết gốc · 4748 chữ

Dự định là theo đúng kế hoạch 11h tối lên chương nhưng tối nay có hẹn phẩm tửu luận anh hùng nên đẩy chương sớm, mong được ủng hộ. Cám ơn !!!

---------------------------------------------------------------------------------------------------

“Đinh”

Một âm thanh trong trẻo ngân vang trong đầu Trần Thiên Vũ, hắn cảm nhận được mình đang nằm bất động, lơ lửng trong một không gian tối tăm. Rồi từng màn sáng vụt qua, hắn nhìn thấy một chiếc Lincoln MKT màu trắng bạc vút đi trên cao tốc. Hắn nhìn thấy chính hắn đang trò chuyện vui vẻ cùng bố mẹ ở trong xe, bỗng dưng một chiếc xe container xuất hiện trên gương chiếu hậu, hắn không kịp nhìn rõ người lái xe hay biển số, ngay cả màu sắc cũng chỉ mơ hồ. Điều cuối cùng hắn nhìn thấy là mọi thứ trong chiếc MKT lộn nhào, cảnh vật bên ngoài xoay vần liên tục, mảnh kính vỡ tung bay, đầu của bố hắn đập thẳng vào vô lăng rồi bị túi khí đẩy bung ra đằng sau, máu vương đầy tầm mắt…

- KHÔNG !!!

Hắn gầm thét lên, hắn cố vươn tay ra chạm vào màn sáng nhưng không thể cử động, hắn nhìn mọi thứ biến mất, chỉ còn lại bóng tối sâu thẳm, chính hắn cũng không thể nghe được âm thanh phát ra từ cuống họng của mình.

- Tinh Thần của chủ nhân đã hồi phục, có dấu hiệu kích động quá độ, phát động chế độ cưỡng chế chăm sóc, thực hiện gia tăng hàm lượng hợp chất axit amin-aminobutyric trong não để kiềm chế các tế bào thần kinh hoạt động…

Một giọng nói lanh lảnh, có chút trẻ con vang lên một cách hơi cứng nhắc. Trần Thiên Vũ cảm thấy một dòng nước mát chảy vào đầu mình, hắn trở nên bình tĩnh một cách khó hiểu. Trước mặt hắn là con rối nhỏ phát sáng, nhìn kỹ thì giống như chính bản thân hắn ở dạng chibi, chỉ là mặc đồ hơi quái dị, có chút fantasy.

- Xin chào ngài, chủ nhân.

Con rối bé nhỏ kia “bay” đến trước mặt hay, vẫy tay và cười chào thân thiện. Trần Thiên Vũ cố gắng tin rằng mình đang bị ảo giác hay nằm mơ, nhưng mà nhìn con rối trước mắt vẫn đang mỉm cười nhìn hắn, hắn cảm thấy phải đáp lời một chút.

- Ngươi … là ai, đây là … đâu, vừa rồi là gì… ??? – Trần Thiên Vũ khó nhọc hỏi, âm thanh có chút khàn đặc.

- Ngài có thể gọi ta là Tiểu Thiết, ta là hệ thống hỗ trợ nhân sinh của ngài. Chúng ta đang ở trong tiềm thức của chủ nhân, tức là ngài đang hôn mê ở thực tại. Vừa rồi là những mảnh vụn ký ức còn sót lại của ngài trước khi hôn mê. – Con rối trả lời một cách vững vàng và chắc chắn.

- Hệ thống ? Giống như những truyện tiểu thuyết ta vẫn đọc lúc trước ?

- Theo như Tiểu Thiết vừa điều tra thế giới này thông qua ký ức của chủ nhân thì đúng là như vậy.

- Vậy sao ngươi lại gọi ta là “chủ nhân”, ta nhớ bình thường trong truyện hệ thống vẫn hay gọi main là ký chủ mà.

- Theo như trong tiểu thuyết thì những hệ thống đấy được lập trình sẵn và được kích hoạt ngẫu nhiên theo dạng ký sinh nên mới gọi nhân vật chính là ký chủ, còn ta là hệ thống được tạo lập cho chính bản thân ngài, nội dung hệ thống vẫn còn đang trống chờ ngài thiết lập nên ngài chân chính là chủ nhân của Tiểu Thiết ta. Ta ngoan hơn cái đảm giả mạo kia mà đúng không. – Tiểu Thiết nhí nhảnh nói, có vẻ như cách nói chuyện của nó đã trở nên linh hoạt và nhân tính hóa hơn, không còn máy móc cứng nhắc như lúc đầu.

Nhìn con rối kì dị kia trả lời mình như một đứa bé đáp lời người lớn khiến tâm lý Trần Thiên Vũ nhẹ nhàng hơn, hắn cố gắng sắp xếp lại những thông tin thu được từ Tiểu Thiết. Bỗng hắn nhớ tới một việc quan trọng, vội hỏi:

- Khoan đã, ngươi nói những màng sáng kia là mảnh vụn ký ức cuối cùng của ta, vậy là trong thực tế ta đã gặp tai nạn giao thông ?

- Đúng vậy.

- Vậy bố mẹ ta bây giờ ra sao rồi ? Không được, ta phải ra ngoài để gặp họ. – Trần Thiên Vũ gấp gáp nói, hắn thật sự đang rất nóng ruột.

- Chủ nhân, xin ngài bình tĩnh ! Ta chỉ vừa được kích hoạt khi tinh thần ngài hồi phục, mọi thứ ta biết về thế giới bên ngoài cũng chỉ thông qua kí ức của ngài, nên ta cũng không biết được nhiều hơn. Hiện tại cơ thể của ngài gặp phải chấn thương nghiêm trọng, đang cần thời gian để tu bổ lại, phải mất tầm 5 phút nữa ngài mới có thể tỉnh dậy. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở chủ nhân điều này, sau khi tỉnh dậy có gặp phải chuyện gì cũng cần cố gắng tĩnh táo, không nên kích động. Vừa rồi ta đã cưỡng ép can thiệp vào hoạt động não bộ của chủ nhân để khiến ngài bình tĩnh, điều này không thể thực hiện liên tục, sẽ gây thương tổn vĩnh viễn lên não bộ. Như vậy là không nên. – Tiểu Thiết quát lớn rồi một dạng lắc đầu phiền não nói.

- Không có nghiêm trọng như vậy chứ ? – Trần Thiên Vũ một dạng học sinh hư bị phạt rụt rè hỏi.

- Ta là dựa vào chủ nhân mà được tạo ra, ngài chết thì ta cũng biến mất, nên ta không có lý do để lừa ngài. Nếu không tin chủ nhân có thể thử một chút. – Tiểu Thiết cười nói, chỉ là nụ cười có hơi chút khinh bỉ.

- Nhưng nếu ở thực tại mọi thứ nằm ngoài khả năng kiểm soát của ta thì sao, lỡ như… – Trần Thiên Vũ nghẹn ngào.

- Không phải có Tiểu Thiết ta bên cạnh ngài hay sao. – Tiểu Thiết vỗ vai Trần Thiền Vũ nói.

- Ngươi có thể giúp ta làm gì, biến ta thành siêu nhân được không ?

- Ý nghĩ hay đấy, nhưng rất tiếc là không. Mọi thứ ta thực hiện buộc phải dựa theo nguyên tắc của thế giới này, ta có thể làm một vài thứ không bình thường với ngài nhưng ngài không thể vận dụng nó để ảnh hưởng lên thế giới. Tuy nhiên dựa theo mức phát triển của chủ nhân mà ta sẽ dần mở khóa thêm nhiều mức độ, có thể cho phép ngài phá vỡ quy tắc trong một giới hạn nhất định, cái đấy cần sự cố gắng của ngài. – Tiểu Thiết một bộ ông cụ non chắp tay sau mông mà nói.

Trần Thiên Vũ nhìn Tiểu Thiết có chút sững sờ, một phần vì lượng thông tin mà Tiểu Thiết nói, một phần vì hắn cảm giác cách nói chuyện của con rối này có chút phát triển hơi nhanh, bây giờ hắn cảm thấy đang nói chuyện với 1 ông lão hơn là với một hệ thống, nhưng mà hình dáng chibi này lại khiến cho mọi thứ có chút không đúng.

- Vậy ngươi có thể làm những gì ? – Trần Thiên Vũ có chút mong chờ hỏi.

- Cái đấy còn phụ thuộc vào chủ nhân ngài thiết lập hệ thống nội dung gì, tùy theo nội dung được thiết lập mà ta sẽ có những công năng khác nhau.

Trần Thiên Vũ thất vọng, có thể nói con hàng này hiện tại vô dụng. Nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ đến vài chuyện, nghi ngờ hỏi:

- Bây giờ thì ta chưa thể thiết lập được, ta cần xem xét tình hình ở thực tại. Vậy ngươi do ai tạo ra ? Tại sao hắn lại đưa ngươi cho ta ?

- Ta được tạo ra để hỗ trợ chủ nhân ngài phát triển bản thân một cách tốt nhất theo hướng mà ngài chọn lựa. Đó là ý niệm mà người tạo ra ta đưa vào. Còn người đấy là ai thì hiện tại ngài chưa đạt đủ điều kiện để biết, nếu muốn được giải đáp vui lòng cố gắng nhiều hơn. – Tiểu Thiết máy móc trả lời, nhưng có chút trêu ghẹo ở trong đó.

- Cái gì cũng không nói. – Trần Thiên Vũ bất mãn.

- …

- Vậy thì ngươi có thể…

- Không thể…

- Nếu … thì sao ?

- Có thể xem xét…

……

- Chủ nhân, đã qua 5 phút, bây giờ cơ thể ngài đã trở về mức bị thương không quá nghiêm trọng, ngài có thể tỉnh dậy. – Tiểu Thiết tươi cười nói.

- Tại sao lại là bị thương không quá nghiêm trọng, ngươi bảo là cần thời gian tu bổ cơ mà ? – Trần Thiên Vũ có chút nhức đầu hỏi.

- Hiện tại ngài vừa mới hôn mê tỉnh dậy, nếu mọi thương tật của ngài được hồi phục hoàn toàn thì ngài đừng mong bước ra khỏi bệnh viện, lập tức đưa lên bàn mổ động dao động kéo mà nghiên cứu ngay. – Tiểu Thiết khinh bỉ nói.

- …

Nói chuyện nãy giờ cũng giúp Trần Thiên Vũ hiểu thêm một chút về con hàng này, bề ngoài là bản thân mình dạng chibi có chút dễ thương nhưng cách nói chuyện thì biến hóa quá lớn. Tuy rằng hỏi gì đáp nấy có chút nghe lời nhưng có đôi lúc lại rất tổn hại trí thông minh của người khác.

- Được rồi, đến khi tỉnh dậy làm sao để liên lạc được với ngươi ? – Trần Thiên Vũ hỏi tới vấn đề quan trọng, chứ cứ một mình lảm nhảm thì khá là khó sống.

- Ngài chỉ cần nghĩ trong đầu là được, khi nội dung được thiết lập hoàn chỉnh thì ngài sẽ nhận được nhiều quyền lợi để quản lý hệ thống hơn. Tuy nhiên nếu ngài cảm thấy việc nghĩ trong đầu là phiền phức thì có thể thử hôn mê lại lần nữa, ngài sẽ lại gặp ta như thế này. – Tiết Thiết cười vang.

- Cút !

Trần Thiên Vũ hung hăng mở mắt, hắn nhìn thấy một màu trắng ngà trần nhà, xộc vào mũi là một mùi ngai ngái kèm theo chút mùi clo khử trùng, hắn cảm giác được trên mặt mình đang đeo một cái gì đấy bằng nhựa. Chớp chớp mắt một chút cho quen với ánh sáng, hắn bất giác quay sang bên phải, có chút cảm giác như ai đó nhìn chằm chằm mình.

Đập vào mắt hắn là một ông lão “đô con” đúng nghĩa đang há hốc mồm nhìn hắn, bên cạnh là một nha đầu đáng yêu tóc đuôi gà, tay cầm con dao và quả táo nhưng đang thả rơi trong vô thức.

- Anh trai, ngươi tỉnh lại rồi ! – Nha đầu kia lao thẳng đến sát bên giường, nhìn chằm chằm vào hắn, trong giọng nói tràn ngập vui mừng hạnh phúc.

Đây là Trần Phi Vân, em gái hắn, 16 tuổi, đang nghỉ hè ở nhà ông nội, chính vì vậy nên Trần Thiên Vũ mới cùng bố mẹ lái xe đến đón để chuẩn bị vào năm học mới. Ông lão ngồi kia là ông nội hắn, Trần Danh, 68 tuổi, nghe bảo hồi xưa đi lính quen với thao trường huấn luyện nên sau này vẫn giữ thói quen rèn luyện thân thể, vậy nên mới có quả thân hình “đô con” không hợp thói thường kia. Ông nội hắn là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Thiên Hân – Tập đoàn đầu tư giải trí đứng hạng 47 toàn thế giới, và đồng thời là chiến hữu sinh tử của chủ tịch tập đoàn Thiên Hân – Phạm Hùng Bá. Hiện tại Trần Danh còn nắm trong tay một vài công ty nhỏ lĩnh vực điện ảnh truyền hình nên kinh tế trong nhà không kém lắm, Trần Thiên Vũ có thể xem là Phú Nhị Đại.

- Tốt, tỉnh dậy là tốt. Phi Vân, đi gọi bác sĩ vào đây đi. – Trần Danh nhẹ nhàng nói, gương mặt cũng dãn ra một chút.

- Ai da, con đi ngay đây ông. – Trần Phi Vân hấp tấp chạy ra ngoài, văng vảng trong hành lang tiếng con bé gọi bác sĩ.

Sau vài phút kiểm tra, các bác sĩ đều nhận định đây là kì tích, Trần Thiên Vũ không chỉ thoát khỏi hôn mê sâu mà các vết thương nặng trên cơ thể cũng đang hồi phục nhanh chóng. Mặc dù vẫn phải tiếp tục nằm viện một thời gian nữa nhưng vẫn kịp xuất viện trước khi vào năm học, ít nhất hiện tại cũng được phép gỡ cái mặt nạ hỗ trợ thở ra.

- Anh trai, ngươi cảm thấy thế nào ? Có bị đau ở đâu không ? Có nhức đầu không ? Hít thở vẫn bình thường chứ ?... – Trần Phi Vân sau khi đưa các bác sĩ ra khỏi phòng thì quay về bắn liên thanh vào mặt Trần Thiên Vũ. Vẻ mặt tràn đầy quan tâm.

- Phi Vân, từ từ nào. Cháu hỏi tới tấp như thế làm sao Thiên Vũ nó trả lời kịp được. – Trần Danh vỗ nhẹ đầu của Phi Vân, cười hiền lành nói.

Trần Thiên Vũ mỉm cười nhìn nha đầu kia đang ôm lấy tay ông nội nũng nịu, đứa em gái này vẫn luôn tràn đầy sức sống như thế. Nhưng Trần Thiên Vũ cũng nhìn ra được Phi Vân đang có chút hưng phấn hơi quá, không giống bình thường, cũng chưa hề thấy con bé nhắc đến bố mẹ. Nội tâm lộp bộp 1 tiếng nhắc nhở, Trần Thiên Vũ hít một hơi sâu rồi nhẹ cười nói:

- Ông nội, ta không sao. Phi Vân, anh trai ngươi có yếu đuối như vậy không. Bác sĩ cũng bảo ta đang hồi phục tốt mà, bây giờ đang có chút đói, em gái ngoan xuống mua chút cháo cho anh ngươi bồi bổ được không ?

Trần Phi Vân nhìn anh trai mình có chút nhợt nhạt nhưng biểu cảm tươi tắn, lại nghe trong âm thanh có chút trêu đùa, cũng gật đầu rồi chạy vội đi.

Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên, trong phòng bỗng chốc rơi vào trầm mặc. Trần Thiên Vũ biểu tình nghiêm túc nhìn thẳng vào ông nội hắn, hỏi:

- Ông nội, con nghĩ chúng ta cần nói chuyện.

Nhìn vào sự thay đổi biểu cảm của đứa cháu trai mình, Trần Danh bất giác thở dài:

- Bao lâu nay cháu vẫn luôn là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện. Thời gian vừa qua Phi Vân cũng đã khốn khổ nhiều rồi. Con bé đi rồi ta cũng dễ dàng hơn. – Trần Danh nhìn thật kỹ vào Trần Thiên Vũ và nói, sau đó hướng mắt về cánh cửa phòng đang đóng kín kia.

- Ngày hôm đó…

Trần Thiên Vũ vậy mà đã hôn mê hơn hai tháng, lúc đưa vào viện đang bị xuất huyết nội nghiêm trọng, gãy 32 cái xương các vị trí. Bố mẹ hắn thì tình trạng bết bát hơn, bố hắn do đập đầu vào vô lăng rạn xương sọ và xung huyết não, mẹ hắn do ngồi phía sau, chịu lực va đập trực tiếp nên gãy đốt sống lưng, dập nội tạng. Cả bố mẹ hắn chỉ cầm cự được 2 tuần rồi qua đời.

Trần Thiên Vũ ngồi đơ ra đấy, hắn đang gào thét trong đầu :

- Tiểu Thiết, ngươi ở đâu, trả lời ta nhanh ! Ngươi bảo ta có thể phá vỡ quy tắc, vậy ta phải làm thế nào ? Bây giờ ta phải làm sao để cứu bố mẹ ta trở về ? Ngươi đâu rồi Tiểu Thiết ?

- Chủ nhân, xin hãy bình tĩnh ! – Giọng của Tiểu Thiết chậm rãi vang lên.

- Bây giờ làm sao ta có thể bình tĩnh được, bố mẹ ta… họ đã … – Trần Thiên Vũ nghẹn ngào.

- Theo như trong kho dữ liệu của ta lưu lại, có ba biện pháp giúp ngài giải quyết việc này.

- Ba cách ? Ngươi không đùa ta chứ ? Nói nhanh, điều kiện là gì, ba cách đấy như thế nào ? – Trần Thiên Vũ như kẻ chết đuối nắm được sợi dây, điên cuồng tìm về mục đích sống của mình.

- Biện pháp thứ nhất yêu cầu tư cách của ngài tại nội dung được thiết lập đạt trung cấp, có thể sử dụng ma pháp gọi hồn nhập xác sống lại. Biện pháp thứ hai yêu cầu tư cách của ngài đạt cao cấp, có thế sử dụng ma pháp mở ra cánh cổng Minh Giới để tìm về linh hồn người chết. Biện pháp thứ ba yêu cầu tư cách đạt đỉnh cấp, có thể sử dụng ma pháp thời không hồi phục mọi thương tổn về thể xác lẫn linh hồn về lại thời điểm hoàn hảo nhất, có thể gọi là Hồi Sinh. Nhưng dựa theo tình trạng hiện nay thì chủ nhân ngài chỉ có thể áp dụng biện pháp thứ ba mà thôi. – Tiểu Thiết vẫn chậm rãi phân tích, có vẻ như nó biết bây giờ không phải lúc để đùa.

- Tại sao lại chỉ có thể dùng biện pháp thứ ba, hai cái kia thì sao ? – Trần Thiên Vũ mờ mịt hỏi. Hắn nghe cả ba biện pháp có vẻ không tin tưởng lắm nhưng bây giờ đã không có lựa chọn nào khác.

- Vì hai biện pháp đầu yêu cầu thi thể được giữ nguyên vẹn như lúc đầu, nhưng hiện tại hai vị thị thể đã chôn cất được hơn một tháng, không còn được nguyên vẹn. Hơn nữa, biện pháp thứ nhất chỉ có thể gọi hồn theo may mắn, nếu linh hồn nghe được tiếng gọi mới có thể tìm về, nhưng cũng không đầy đủ được, có nhập thể sống dậy cũng sẽ có chút ngây ngốc hoặc mất trí. Biện pháp thứ hai yêu cầu ngài phải tự thân đi vào Minh Giới để tìm về linh hồn nguyên vẹn, độ khó trong đó tương đương với đi chết. Chỉ có biện pháp thứ ba là có thể hồi sinh một cách hoàn hảo, nhưng yêu cầu để đạt được cũng không dễ dàng.

Trần Thiên Vũ im lặng, hắn đang phân tích những thông tin mà Tiểu Thiết đưa ra. Sau một hồi cân nhắc, hắn hỏi nhẹ:

- Ngươi có nắm chắc được rằng ta sẽ làm được điều đấy nếu đạt đủ yêu cầu không ? Vì hiện tại mà nói Ma Pháp với ta là một điều gì đó thật hoang tưởng.

- Chủ nhân yên tâm. Ma pháp đối với ta là điều bình thường, chỉ là trong thế giới này của ngài không đạt đủ điều kiện để vận hành ma pháp mà thôi. Chỉ cần ngài đạt được đủ yêu cầu của hệ thống, ngài sẽ nhận được quyền lợi cũng như tài nguyên để phục vụ cho quyền lợi đó. Đương nhiên cũng sẽ có giới hạn để không phá vỡ trật tự của thế giới này. – Tiểu Thiết âm thanh đầy tự tin, không cho phép nghi ngờ.

Trần Thiên Vân không khỏi ngạc nhiên với sự tự tin này của Tiểu Thiết, chỉ có hai kẻ nói năng đầy tự tin là người nắm chắc mọi thứ và kẻ ngông cuồng không biết gì, hắn thà tin vào cái đầu còn hơn suy nghĩ về cái sau.

- Được, coi như ta liều mạng. Nhưng ít nhất hiện tại ngươi cũng phải cho ta thấy chút gì đó để thể hiện khả năng của ngươi chứ, ta muốn bảo vệ em gái và ông nội của ta. – Trần Thiên Vũ cẩn thận nói, hắn muốn kiểm tra một lần cuối.

Tiểu Thiết im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng:

- Thông qua phân tích quy định, yêu cầu của chủ nhân phù hợp, đạt được một bản vẽ “Cầu An Phù”. Chủ nhân ngài có thể dùng nó để khắc ngọc bội hoặc trang sức đưa tặng người khác, thay đổi vận mệnh bài trừ an nguy. Đương nhiên với khả năng của ngài hiện tại thì không thể thực hiện được, nên hệ thống sẽ phụ trách công đoạn cuối cùng, ngài chỉ cần thự hiện điêu khắc và trạm trổ pháp trận là được.

Trong đầu Trần Thiên Vũ nổ bung một đoàn thông tin, lần đầu tiếp nhận lượng lớn thông tin như vậy khiến đầu hắn có chút trướng to đau nhức. Sau khi sắp xếp thông tin lại gọn gàng thì hắn nhận được một bản vẽ trông như vòng tròn ma pháp trận thường thấy trong manga/anime, bên cạnh đó là thông tin về tên gọi, chức năng, cách thức hoạt động, các yêu cầu về chạm khắc…

“Cầu An Phù” – là một dạng ma pháp trận lấy cảm hứng từ huyền học phương Đông dùng để bảo vệ bản thân. Trang bị được khắc lên “Cầu An Phù” sẽ tự động tạo ra một lớp lá chắn trong nháy mắt, ngăn cản công kích trí mạng hoặc các công kích mang yếu tố tà ác…

- Tiểu Thiết, “Cầu An Phù” này có thể ngăn được công kích cỡ nào ? – Trần Thiên Vũ nắm ngay điểm mấu chốt hỏi.

- Dựa trên tính toán về các nguồn lực xung kích hiện có trên thế này thì “Cầu An Phù” có thể hoàn toàn ngăn cản được một viên đạn chống tăng, có thể giảm bớt 50% thương tổn từ tên lửa đạn đạo. – Tiểu Thiết hời hợt nói.

- Được, vậy thì dùng nó. – Trần Thiên Vân mừng rỡ, nếu thật sự được như vậy thì kiếm lời rồi.

- Chủ nhân đừng vui mừng quá sớm, tuân theo nguyên tắc không phá vỡ trật tự của thế giới này, chỉ có “Cầu An Phù” do hệ thống đảm nhận công đoạn cuối mới có thể sử dụng 100% uy lực, nhưng cũng chỉ có thể tạo ra 3 cái. Sau này khi năng lực của ngài đạt đủ yêu cầu, ngài cũng có thể tự làm nhưng uy lực chỉ đạt được 30% . – Tiểu Thiết nhẹ nhàng chặt đứt hưng phấn của Trần Thiên Vũ.

- Thiết… tạm thời biết vậy. – Trần Thiên Vũ đau khổ nói.

….

- Thiên Vũ, cháu không sao chứ, đừng quá kích động. – Trần Danh nhìn lấy cháu trai mình đơ người ra đấu vài phút, lo sợ xảy ra vấn đề nên vội vàng hỏi.

Trần Thiên Vũ hồi thần, cố gắng kiềm chế tâm tình của bản thân. Hắn hít một hơi dài rồi nói:

- Ông nội, con không sao. Có chút đột ngột khiến con không kiểm soát được. Thời gian qua khổ cực ông nội chăm sóc cho con và Phi Vân.

- Không sao là tốt rồi, dù sao các ngươi cũng là cháu ruột ta, giờ đây ra chuyện ta cũng không thể ngồi yên không quản được, đúng không nào. – Trần Danh nhìn lấy Thiên Vũ tán thưởng.

Hắn nhớ lại ngày nghe báo tin xảy ra tại nạn, cùng Phi Vân chạy đến bệnh viện, hắn gần như sụp đổ. Rồi khi bố mẹ hai đứa qua đời, con bé Phi Vân khóc ngất mấy ngày liền, bao nhiêu chuyện rối tung cả lên. Bây giờ nhìn thấy Thiên Vũ có thể kiềm chế tâm tình không bão nổi, còn có thể suy nghĩ thấu đáo trước sau, hắn cảm thấy yên lòng nhiều.

- Ông nội, thế còn tài xế gây ra tai nạn thì sao ? – Trần Thiên Vũ chợt nhớ đến chiếc xe container.

- Sau khi xảy ra tai nạn, tài xế đã lái xe bỏ chạy khỏi hiện trường, cảnh sát điều tra tìm được chiếc xe container gây án bị vứt bỏ ở sườn đèo Quy Hồ ba ngày sau đó. Truy tìm người lái xe thì không có manh mối vì xe bị trộm từ khu công nghiệp một năm trước đó. Mọi chuyện đi vào bế tắc từ đấy. – Trần Danh thở dài, đây vấn là nỗi đau của hắn, dù vận dụng bao nhiêu tiền bạc cũng không thể móc ra một chút xíu tin tức hữu dụng nào.

Trần Thiên Vũ nghe thấy thế liền nộ, đâm người bỏ chạy, dùng xe ăn cắp, chặt đứt manh mối… Mọi thứ đều cho thấy một âm mưu được sắp đặt trước. Đây hoàn toàn là ác ý nhắm vào gia đình hắn.

- Bố mẹ con có kẻ thù nào không ? – Hắn đột nhiên hỏi.

- Kẻ thù ? theo ta biết thì không. Ta cũng đã thử điều tra theo hướng này nhưng không có kết quả. – Trần Danh lại một lần nữa đánh giá lại cháu trai mình, Thiên Vũ quả thật nắm bắt được mấu chốt rất nhanh.

- Đợi con xuất viện, con sẽ giải quyết việc này, bằng mọi giá ! – Trần Thiên Vũ nghiến răng đầy giận dữ.

Ngay lúc này, phía ngoài cửa có tiến bước chân, cánh cửa mở nhẹ, Trần Phi Vân mang theo một túi cháo vào phòng.

- Ông và anh đang nói chuyện gì đấy, nói xấu con phải không ? – Trần Phi Vân nhí nhảnh hỏi, không quên lấy cháo ra bát rồi bón cho Thiên Vũ.

- Khen ngươi còn không kịp sao lại nói xấu được, cháu gái ta là số một mà. – Trần Danh cười hiền từ.

Trần Thiên Vũ chậm chạp ăn từng thìa cháo mà Phi Vân bón cho, nhìn gương mặt tươi sáng nhưng hai quầng mắt sưng mọng khiến lòng hắn thắt lại, thời gian qua em gái hắn chắc hẳn phải khóc nhiều lắm. Ăn hết bát cháo, đợi Phi Vân thu dọn xong xuôi, hắn khổ sở vươn tay ôm lấy tiểu nha đầu vào lòng.

- Nha đầu, khổ cực ngươi rồi, sau này để anh trai gánh vác mọi thứ thay ngươi. – Trần Thiên Vũ trầm giọng nói với sự chắc chắn không thể nghi ngờ, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Bị bất ngờ khi Thiên Vũ ôm mình, Trần Phi Vân định dãy dụa thoát ra vì sợ làm đau Thiên Vũ, nhưng nghe những lời nói kia, mọi sức lực bỗng dưng biến mất, Trần Phi Vân gục đầu ôm lấy Thiên Vũ khóc rống lên.

Trần Danh ngồi nhìn hai anh em ôm nhau khóc, hắn cũng nghẹn ngào. Quay đầu nhìn ra trời xanh ngoài cửa sổ, hắn thầm nhủ với lòng sẽ dốc hết sức bảo vệ hai đứa nhỏ này cho đến cuối đời. Đây mới là tình thân.

……

Thời gian sau đó, Trần Thiên Vũ gắng hết sức để thực hiện vật lý trị liệu, hắn tổn thương quá nhiều nơi, lại nằm hôn mê thời gian dài, cần phải luyện tập từ từ để phát triển cơ bắp và làm quen với hoạt động bình thường. Nhưng rất nhanh hắn nhận ra sự khác thường, cơ bắp của hắn không chỉ phục hồi trở lại như lúc trước mà còn có chút khoa trương hơn, sức lực cũng như phản xạ cũng lớn hơn trước nhiều. Hắn chỉ dùng một nửa thời gian luyện tập vật lý trị liệu để hồi phục hoàn toàn, sau đó hắn đã có thể gánh chịu tập luyện cường độ cao để cải thiện thể trạng bản thân. Điều này khiến cho các bác sĩ điều trị nhốn nháo một phen, liên tục can ngăn cũng như đưa hắn đi kiểm tra phác đồ sinh khối liên tục. Ai có thể tin được một bệnh nhân nằm hôn mê sâu hai tháng với một cơ thể gãy nát có thể nâng tạ 80kg cũng như chạy 5 vòng quanh bệnh viện chỉ sau một thời gian ngắn.

Bạn đang đọc Trở về làm Phàm Nhân sáng tác bởi Mad_Devil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mad_Devil
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.