Thiết lập hệ thống
Trần Thiên Vũ trở về phòng sau khi chạy vài vòng quanh bệnh viện, hắn đã xem đây như là bài tập kiện thể hằng ngày của mình, cảm giác được cường độ thân thể tăng trưởng rõ rệt mỗi ngày khiến hắn càng thêm hứng thú đối với Tiểu Thiết, cái hệ thống này còn khá tốt dùng. Vào phòng chưa kịp khô mồ hôi, cửa phòng lại mở ra, một đoàn năm sáu người đi vào, trước nhất là Trần Phi Vân cùng Trần Danh, thêm một vị trung tuần đeo kính lão nhân. Đám người này Trần Thiên Vũ cũng không xa lạ gì, đây là đoàn đội bác sĩ chăm sóc cho hắn từ lúc vào viện đến giờ. Hắn chủ động tiến lên chào hỏi:
- Viện trưởng Phó, hôm nay lại có tiết mục gì mà ngài điều động cả đội đến đây vậy. – Trần Thiên Vũ đùa giỡn.
- Ài, thật tình ngươi xem đây là nhà mình luôn rồi phải không. Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt điều trị. Chúng ta đến đưa ngươi đi kiểm tra tổng quát lần cuối. Nói thật ta vẫn muốn đem ngươi lên bàn mổ hơn. – Phó Văn Thành nửa đùa nửa thật đáp.
- Các ngươi cũng không phải chưa mổ qua ta. – Trần Thiên Vũ lắc đầu cười khổ.
- Đừng chậm trễ mọi người, ngươi cùng viện trưởng Phó đi đi thôi, ta cùng Phi Vân ở lại thu dọn chờ kết quả. – Trần Danh tươi cười, hắn thật sự kinh hỉ khi Thiên Vũ hồi phục nhanh đến như vậy.
Kiểm tra tổng quát nhiều hạng mục, hao phí gần 3 giờ đồng hồ mọi người mới trở về. Tiểu nha đầu chạy ra líu ríu hỏi han Trần Thiên Vũ, lại ngó nghiêng đám bác sĩ phía sau, thấy ai cũng nhăn nhó thầm thì thảo luận với nhau. Trần Phi Vân ngạc nhiên:
- Anh trai, ngươi lại có vấn đề gì à, tại sao có trông có vẻ nghiêm trọng ?
Trần Thiên Vũ cũng không biết phải trả lời thế nào, đám người kia từ khi thu được kết quả đều như vậy, hỏi cũng không đáp. Hắn còn loay hoay thì thấy ông nội hắn bước nhanh đến, lo lắng hỏi gấp:
- Có chuyện gì xảy ra, thật sự có vấn đề sao ? Viện trưởng Phó, ngài đừng hù dọa ông cháu ta như vậy chứ, có gì mau nói a.
Giọng của Trần Danh cũng không phải nhỏ, lại mang theo một chút uy nghiêm người lính nên làm nhóm bác sĩ giật mình tỉnh hồn lại. Phó Văn Thành cầm xấp giấy kết quả trong tay đưa cho Trần Danh, hắn nói:
- Không phải là có vấn đề gì, mà tình trạng hiện tại của Thiên Vũ tốt đến không hợp thói thường. Điện não đồ, điện tâm đồ, hàm lượng oxy trong máu, dung tích phổi, hiệu suất trao đổi chất… tất cả các chỉ số đều đạt mức tiêu chuẩn của vận động viên. Trong khi hắn vừa rời giường bao lâu, còn chưa được 40 ngày, tình trạng trước đó thì gần như chỉ còn một hơi thở. Ngươi nói xem đó có phải vấn đề hay không ?
Trần Danh vừa lật xem báo cáo kết quả, vừa nghe Phó Văn Thành nói, hắn cũng bị dọa sợ. Trước đây ai nói cho hắn nghe một người vừa hôn mê sâu tỉnh dậy, trên người gãy nát xương chỉ cần 40 ngày trở thành vận động viên tiêu chuẩn thì hắn đá ngay ra khỏi cửa vì lừa đảo. Vậy mà chuyện đó lại xảy ra trên người đứa cháu trai của mình. Hắn nhìn sang Trần Thiên Vũ, đứa nhỏ này ngày mới tỉnh dậy còn có chút gầy, nhưng bây giờ bắp thịt trên người cũng bắt đầu rõ nét, cộng thêm bản báo cáo này, có chút đáng sợ.
- Thiên Vũ, cháu không cảm thấy gì khác thường chứ, có bị quá sức hay không ổn ở đâu không. – Trần Danh hỏi, hắn vừa nghĩ đến hồi quang phản chiếu.
- Thật sự không có gì khác thường, con chỉ cảm thấy sức lực hồi phục có chút rõ ràng mà thôi, có thể sau bạo bệnh kích thích tiềm năng của cơ thể chăng. Nhân họa đắc phúc là chuyện tốt mà ông nội. – Trần Thiên Vũ qua loa, hắn cũng không thể đem Tiểu Thiết ra để giải thích được.
- Tốt, nhân họa đắc phúc là chuyện tốt. – Trần Danh sau khi quan sát kỹ Thiên Vũ cũng cảm thấy yên tâm hơn.
- Anh trai, ngươi thật lợi hại a, có thể hướng dẫn ta không, người ta dạo này có chút béo a. – Trần Phi Vân hưng phấn hỏi, không quên nhéo chút thịt ở bắp tay để chứng minh.
Phó Văn Thành nhìn cả nhà 3 người ríu rít, hắn cũng thở dài. Trường hợp của Trần Thiên Vũ đúng là làm khó hắn không ít, nhưng giờ cũng không tìm ra nguyên nhân, đành nhận vậy.
- Thôi được rồi, thủ tục xuất viện ta cho người đi xử lý giúp các ngươi, lát nữa đi ngang nhớ ký nhận. Sau này cảm thấy không ổn thì lập tức đến để kiểm tra, cẩn thận vẫn hơn. – Phó Văn Thành trầm ổn nói.
- Cảm ơn viện trưởng Phó, nhọc công ngài thời gian qua, sắp tới có rãnh ta mời ngài bữa cơm. – Trần Thiên Vũ chân thành, hắn nhìn nhận vị bác sĩ này, cũng có chút lương y.
Sau khi ra viện, Trần Danh đưa hai đứa cháu đi ăn mừng một chút rồi trở về nhà. Dù thời gian dài không có ai sử dụng nhưng vẫn được quét dọn thường xuyên, hai anh em Trần Thiên Vũ thu thập một chút đồ dùng rồi cùng lão đầu tử ra ngoài. Hôm nay còn cần ghé qua một nơi nữa.
Ba người lẳng lặng đứng trước hai ngôi mộ đá, ánh nắng chiều đổ lên thân thể tạo ra một đường viền màu hoàng kim bao quanh, bóng đổ kéo dài trên bãi cỏ. Trần Thiên Vũ sau khi đến đây đã thu dọn một chút cỏ dại cùng lá rụng, sau đó cùng Trần Phi Vân đưa lên một chút đồ cúng bái. Đốt đến tờ giấy tiền vàng mã cuối cùng, Trần Thiên Vũ im lặng nhìn một chút tàn tro theo gió cuốn bay lên, hắn tự nhủ thầm:
“Ba, mẹ, hai người không kịp nhìn thấy con trai tỉnh dậy, là con bất hiếu. Chờ qua một thời gian nữa, khi con đủ khả năng sẽ đón hai người trở về, tin tưởng con trai người.”
Một chút bi thương trôi qua, nắng cũng dần tắt. Cõng Phi Vân về phòng, Trần Thiên Vũ yêu thương nhìn lấy đứa em gái bé nhỏ đang nằm ngủ, khóe mắt còn chút ướt át, hôm nay tiểu nha đầu có chút kiên cường, nhưng cũng mệt mỏi nhiều. Trở về căn phòng của mình, hắn cảm nhận được sự thân quen nhưng có chút vắng lặng. Điều chỉnh tốt tâm tình, kiểm tra lại cửa phòng, Trần Thiên Vũ nằm lặng yên trên giường, chìm sâu vào trong thế giới tinh thần của mình.
- Tiểu Thiết, ngươi nói một chút cho ta về hệ thống, thiết lập nội dung có hạn chế nào không ? – Trần Thiên Vũ hỏi.
- Ngoại trừ lĩnh vực Chính Trị, hệ thống bao hàm khá toàn diện, lượng thông tin và tài nguyên lưu trữ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của chủ nhân để phát triển. Từ các ngành nghề thủ công đến các ngành nghề yêu cầu vận động, lĩnh vực nghệ thuật hoặc tài chính đầu tư … chỉ cần ngài chọn một phương hướng là được. Ngài có thể cân nhắc sở thích cá nhân hoặc lĩnh vực đang theo học, dù sao hoạch định nhân sinh không phải là chuyện đơn giản, ta không thể đưa ra ý kiến. – Tiểu Thiết nghiêm túc đáp.
- Sở thích cá nhân sao ? Bây giờ ta đang học về thiết kế, nhưng ta thích Cosplay, có những lựa chọn nào liên quan đến lĩnh vực này không ? – Hắn nhớ lại lý do chọn trường đại học của mình, chỉ đơn giản vì thành phố này có nhiều hoạt động liên quan đến cosplay và ngành thiết kế lại phù hợp với sở thích của hắn.
- Theo dữ liệu ta thu được sau khi kết nối với mạng internet của thế giới này thì quốc gia hiện tại ngài đang sinh sống chưa thịnh hành lắm văn hóa Cosplay, dẫn đến các ngành nghề liên quan chưa phát triển. Tuy nhiên ngài có thể cân nhắc giữa diễn xuất, giúp ngài hóa thân vào nhân vật một cách tốt nhất; quay chụp, thực hiện các dự án liên quan đến cosplay cho bản thân hoặc người khác; chế tạo, cung cấp các món đồ cần thiết cho việc cosplay. – Tiểu Thiết im lặng một lúc rồi bắt đầu nói.
- Về phần Diễn xuất, ngài cần phát triển các phương diện như ngôn ngữ, hình thể, diễn xuất, ca xướng … Về phần quay chụp, ngài cần phát triển về kỹ năng quay chụp, chỉnh sửa, hậu kì, bố cục… Về phần chế tạo, ngài cần phát triển về thiết kế, may mặc, rèn dũa, điêu khắc, sơn... – Tiểu Thiết càng nói càng nhanh, không chút vấp từ, nhanh chóng cung cấp mọi thông tin.
- Ta không thích hợp với diễn xuất, có thể cho qua. Quay chụp thì ứng dụng rộng rãi, có thể kiếm tiền từ nhiều hướng. Chế tạo thì lại phù hợp với lĩnh vực mà ta đang theo học. Tiểu Thiết, ta có thể chọn hai phương hướng cùng lúc không ? – Trần Thiên Vũ phân vân lựa chọn.
- Theo nguyên tắc là có thể, nhưng ta không khuyên khích chủ nhân lựa chọn, vì như thế sẽ làm loãng kế hoạch ra vì phạm vi rộng hơn. Ngài có thể chọn một hướng chính, sau đó tùy theo nhiệm vụ được giao hoặc các tình huống phát sinh mà hệ thống sẽ cung cấp hỗ trợ ở các phương diện khác cho phù hợp.
- Vậy thì… ta chọn chế tạo đồ cosplay đi. – Trần Thiên Vũ quyết định.
- “Đinh – Hệ thống nhận được yêu cầu thiết lập, yêu cầu thời gian thiết lập nội dung là 24 giờ đồng hồ. Tên gọi được chuyển thành “Cosplay chế tạo Hệ Thống”. Tạm thời ngưng lưu thông tin tức để tiến hành thiết lập.” – Một giọng nói máy móc vang lên, không phải giọng điệu của Tiểu Thiết, cũng không thấy Tiểu Thiết trả lời.
Trần Thiên Vũ nhận được thông báo về sau, cũng cảm thấy mí mắt có chút nặng, liền chìm sâu vào giấc ngủ.
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay lên chương có chút muộn, mong mọi người tha thứ. Chương 3 nội dung có chút ngắn vì tại hạ đang tìm hiểu dung lượng từ mỗi chương cho phù hợp. Nếu mọi người cảm thấy không thích thì cứ góp ý để những chương sau tại hạ tăng lượng từ lên. Cám ơn vì đã ủng hộ và cầu tiếp tục ủng hộ
Đăng bởi | Mad_Devil |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 76 |