Khai trương hoạt động
"Cái này mà cũng tính được á?"
"Đúng vậy ạ, ba mẹ, ba mẹ xem, cộng trừ nhân chia đều được, đúng không? Không sai chứ ạ?"
"Đơn giản vậy thôi á?"
"Đó là đương nhiên. Cơ mà, đây đối với thiên tài như con thì chắc chắn là đơn giản rồi. Nhưng đối với người khác thì lại khó khăn đấy ạ."
"Vậy còn 3000 đồng kia của con là từ đâu ra?"
"Thì con viết ra một cái chương trình nhỏ, sau đó đem đi bán lấy tiền thôi ạ."
"Thật á?"
"Đương nhiên là thật rồi ạ."
"Không lừa mẹ đấy?"
"Lừa hai người làm gì chứ?"
Trần Vũ thề thốt: "Mẹ, mẹ mà không tin, chúng ta giờ ra đồn công an, để cho người ta kiểm tra xem con có vấn đề gì không. Nếu như con mà bị người ta tra ra thật sự có vấn đề, thì bắt con vào đó con cũng không nói một lời."
Vừa nói, Trần Vũ vừa định đi ra ngoài, hướng về đồn công an.
Trương Văn Tú kéo Trần Vũ lại: "Đi cái gì mà đi, đang yên đang lành lại tới đó làm gì. Tới đó một chuyến, dù con không có chuyện gì, người ta cũng tưởng con có chuyện rồi."
"Vậy hai người còn không tin con."
"Tin con, tin con, được chưa?"
Nghe Trần Vũ thề thốt chắc nịch, Trương Văn Tú và Trần Tứ Miên lại hỏi thêm một số câu, thấy Trần Vũ không giống nói dối, liền rời khỏi phòng Trần Vũ.
"Ông này, ông nói xem, con trai thật sự không làm chuyện xấu gì chứ?"
"Nó không phải đã nói rồi sao, nó bán phần mềm trên mạng kiếm chút tiền."
"Nhưng sao tôi cứ thấy không thật ấy, ông xem, Tiểu Vũ mới bao nhiêu tuổi, sao có thể tùy tiện kiếm được nhiều tiền như vậy."
"Đừng lo lắng."
Trần Tứ Miên an ủi Trương Văn Tú: "Tôi thấy con trai đúng là một thiên tài đấy."
"Ông tin thật đấy à?"
"Có tin hay không thì không biết, nhưng mà biểu hiện của Tiểu Vũ thời gian gần đây bà cũng thấy rồi đấy, có phải là giỏi hơn bạn bè cùng trang lứa không?"
"Ông không nói thì tôi cũng không để ý, ông nói vậy, đúng thật là thế."
Trương Văn Tú và Trần Tứ Miên khẽ nói chuyện.
Trước đó hai người đều cho rằng Trần Vũ đã trưởng thành, nhưng có trưởng thành đến đâu, thì cũng mới học lớp mười, mới 16 tuổi.
Nhưng mà mấy hôm nay các hành động của Trần Vũ đều cho thấy, Trần Vũ đứa nhỏ này không giống những đứa trẻ khác.
"Nói như vậy, tiền của Tiểu Vũ thật sự là do viết phần mềm mà kiếm được?"
"Có phải hay không tôi không biết, nhưng tôi tin Tiểu Vũ, chắc chắn không thể nào là làm chuyện xấu mà có được. Bà nó à, con của bà, chẳng lẽ bà không biết sao?"
"Haizz, tôi cũng là nhất thời bị Tiểu Vũ dọa sợ. Bây giờ nghĩ lại, vừa rồi chúng ta đúng là kích động quá. Con trai giống ông, nhìn to gan, nhưng kỳ thật gan bé tí, vi phạm pháp luật chắc chắn không dám làm."
"Đấy, chúng ta đừng lo lắng nữa."
"Ừm, nhỏ giọng thôi, nhỏ giọng thôi."
Hai người rì rầm một hồi, sau đó liền đi ra ngoài.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh."
Phát hiện ba mẹ đã rời đi, Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nói chuyện cũng được, làm vậy để thăm dò một chút.
Kẻo đến lúc đó Hầu Thành lại giống Mã lão sư, nói với ba mẹ một câu, phụ huynh ơi, hai người có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?
Đến lúc đó bất ngờ nhất định là có, nhưng làm không tốt lại khiến ba mẹ đau tim mất.
"Ối giời, cái lập trình này đúng là khó thật đấy."
Trần Vũ nhức đầu.
Được rồi, nói thật, mới vừa rồi gõ code, Trần Vũ hoàn toàn là chép theo sách.
Cũng may mắn.
Sách nhập môn đúng là sách nhập môn, code phía trên không có cái nào viết sai, Trần Vũ chép lại hoàn toàn, thật sự là đã làm ra được cái máy tính.
Cơ mà đường phải đi từng bước, Trần Vũ cũng chưa từng nghĩ tới việc làm cao thủ máy tính gì, chỉ cần biết chút lập trình, hiểu nguyên lý lập trình các thứ là được rồi.
Nghĩ xong, Trần Vũ lại bắt đầu tự học ngôn ngữ C.
Ngày 5 tháng 10.
Còn hai ngày nghỉ.
Mấy ngày nay Trần Vũ lại bán được mấy cái Ma pháp thuẫn.
Chỉ là đáng tiếc mọi người còn chưa lên tới cấp 35, cho nên sách Cẩu và Liệt Hỏa kiếm pháp một quyển cũng không bán ra được.
Truyền kỳ đúng là chán, lên cấp chậm như vậy.
Trong lòng thầm chê một câu.
Nhưng Trần Vũ cũng không gấp, sách đều đã mua xong, cũng sẽ không chạy đi đâu mất, hơn nữa nhìn dáng vẻ Thắng Đại cũng không có quét sách kỹ năng mới.
Hiển nhiên là ngầm đồng ý cho Trần Vũ làm thương nhân rồi.
Hơn nữa tiến triển của bên studio game cũng khá ổn, mấy ngày nay Trần Vũ sống cũng rất tốt.
"Dì út, dì tới rồi à."
"Ừ, ba mẹ con mở tiệm không phải ngày mai khai trương sao, dì tới giúp một tay."
"Dì ơi, chỉ là một cái tiệm nhỏ thôi mà, cần gì nhiều người đâu ạ."
"Như vậy sao được, khai trương ngày đầu tiên, nói gì thì nói cũng không thể xảy ra sai sót. Đúng rồi, ba con mở tiệm ở đâu?"
"Ở bên cạnh Quốc Quang ấy ạ, dì, đi, con dẫn dì đi."
"Được."
Biết được ngày mai sẽ khai trương, dì út đặc biệt tới giúp đỡ.
Mang theo dì út, Trần Vũ đi tới cửa tiệm.
"Ba mẹ, ngày mai khai trương rồi ạ?"
"Ừ, con xem, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày mai khai trương."
"Ba, có phải hơi đơn giản quá không ạ?"
"Đơn giản là đơn giản một chút, nhưng Tiểu Vũ con không phải đã nói là tiệm nhỏ sao, chẳng lẽ còn muốn làm ra khách sạn năm sao à."
"Cũng có lý đấy ạ."
Trần Vũ không nói gì nữa.
Ở trong tiệm lượn lờ một chút, cảm thấy cũng tạm ổn.
Thật ra thì trong tiệm cũng không có gì thay đổi, cũng chỉ mười mấy mét vuông, kê thêm mấy cái bàn, thêm một số đồ dùng là thấy không gian hơi nhỏ. May mà phía trước có một khoảng sân rộng, cũng có thể tận dụng được.
"Ba, ngày mai khai trương có làm hoạt động khai trương gì không ạ?"
"Khai trương cần hoạt động gì?"
"Thì làm chút tuyên truyền gì đó ạ?"
"À, cái này à, mẹ con nói, không có tiền, sẽ không in và phát tờ rơi gì đâu."
"Như vậy không được đâu ạ."
Trần Vũ lắc đầu: "Ba, không tuyên truyền thì không có được sự chú ý, không có sự chú ý thì lại không thể làm nổi được thương hiệu của chúng ta."
"Thương hiệu gì, chỉ là một quán bán lẻ thôi. Ba tin tưởng tay nghề của mẹ con, chỉ cần bọn họ ăn ốc xào của mẹ con, vậy thì chắc chắn lần sau sẽ quay lại."
"Ba, ba nghĩ đơn giản quá rồi."
Trần Vũ bất lực.
Ba mẹ đều chưa từng làm kinh doanh, sao biết được mấy cái đạo lý này.
Thời buổi này, rượu ngon cũng sợ ngõ nhỏ sâu đấy ạ.
Nếu như đồ ăn ngon là có thể kiếm tiền, vậy thì ai mở tiệm cũng có thể kiếm tiền?
Nhưng điều này hiển nhiên là không thể.
Mặc dù vị trí mở tiệm cũng không tệ, lượng người qua lại cũng rất đông, nhưng tuyên truyền cần thiết là nhất định phải có.
"Ba, con thấy, vẫn nên làm tuyên truyền khai trương. Hay là như vầy, chuyện tuyên truyền giao cho con, con đi làm là được."
"Con muốn làm thì làm đi, nhưng mà, Tiểu Vũ, cái tiệm này là dồn hết vốn liếng của ba vào rồi đấy, không có nhiều tiền cho con làm đâu."
"Yên tâm, không tốn bao nhiêu tiền đâu ạ."
Trần Vũ lắc đầu.
Cậu nói hoạt động khai trương cũng không phải là phát tờ rơi gì.
"À, dì út, dì có quen mấy bác gái tầm 50 đến 60 tuổi không ạ?"
"Đương nhiên là quen rồi, dì quen cả một nhóm cơ."
"Vậy dì út, dì có thể gọi họ tới đây không ạ?"
"Có thể là có thể, nhưng con muốn làm gì?"
Trần Vũ hướng về phía dì út nói.
"Là như vầy, con định nhờ mấy bác gái này giúp chúng ta làm hoạt động tuyên truyền khai trương."
"Như vậy sao được?"
"Sao lại không được ạ?"
"Tiểu Vũ, hoạt động khai trương không phải đều là mời mấy người dẫn chương trình chuyên nghiệp, người trẻ tuổi tới sao, ca hát, nhảy múa các thứ ấy?"
"Mấy cái đó đều là lừa người, làm cho hoành tráng, nhưng kỳ thật không có chút hiệu quả nào."
Trần Vũ lắc đầu.
Cậu có thể nói là không có tiền mời không?
Hoạt động tuyên truyền khai trương cậu muốn làm cũng không phải là cái đó.
Hoạt động cậu muốn làm, đó chính là (đội trống diễu hành) tuyên truyền.
Đúng vậy.
Chính là đội trống diễu hành của các bác gái.
Đây thật ra là một nét đặc sắc của thành phố Tín Phong kiếp trước.
Mỗi khi các cửa tiệm muốn khai trương, họ đều sẽ tìm một đám bác gái, mỗi người vác một cái trống, đi dọc theo toàn bộ thành phố Tín Phong gõ một vòng.
Mặc dù kiểu tuyên truyền này không sang chảnh, nhìn qua cũng rất quê mùa, nhưng lại rất thu hút sự chú ý.
Hơn nữa chi phí cho kiểu tuyên truyền này cũng không tốn bao nhiêu, có thể nói là bỏ ra ít tiền nhất, mang lại hiệu quả tuyên truyền lớn nhất.
Bây giờ hoạt động Trần Vũ muốn làm, chính là cái này.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 47 |