Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây có lẽ chính là hương thơm huyền thoại

Phiên bản Dịch · 1881 chữ

Bạch Thanh Hạ nhẹ cắn môi dưới, giọng nói như thể bị ép ra từ giữa kẽ răng: "Chỉ có một món thôi!"

Nói bậy! Cái dây tôi vừa kéo lên đâu rồi? Không phải nó cũng tính là một món đồ à?

Lục Viễn Thu cười thầm trong lòng, nhưng hắn biết nếu thực sự hỏi vậy thì sẽ rất đê tiện.

Có lẽ vì trong tâm trí hắn có linh hồn của một người đàn ông đã qua tuổi 30, nên vô thức hắn muốn trêu chọc cô thiếu nữ trước mặt này. Ở độ tuổi này, chỉ cần trêu một chút là có thể khiến đối phương rơi nước mắt, thật thú vị.

Nhưng trêu đùa thì trêu đùa, hắn không thể vượt qua giới hạn đó được.

Lục Viễn Thu gật đầu, không tiếp tục đưa ra yêu cầu quá đáng mà chỉ cúi người về phía trước, vén cổ áo cô lên:

"Trong tay áo không giấu đồ chứ?"

Bạch Thanh Hạ:

"Không!"

Lục Viễn Thu quay lại nhìn cô, ánh mắt của hai người gần nhau hơn rất nhiều. Bạch Thanh Hạ bất ngờ đỏ mặt, ánh mắt vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Hóa ra khi cô ấy xấu hổ thì lại như thế này. Lục Viễn Thu chưa từng thấy cô, nữ thần băng giá trong trường, có biểu cảm thừa thãi như vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hắn khẽ cười chế giễu: "Không phải cô nói không có thì là không có, tôi phải nhìn mới biết."

Nói xong, hắn liền cúi xuống gần nách trái của cô. Bạch Thanh Hạ xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn hắn.

Lúc này, ngoài mùi xà phòng tắm và bột giặt, Lục Viễn Thu còn ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, đặc biệt của con gái.

... Dĩ nhiên không phải là mùi hôi cơ thể.

Đây có lẽ chính là mùi hương cơ thể huyền thoại, rất dễ chịu, thơm hơn nhiều so với mùi phấn son do tiền bạc tạo ra.

Trong tay áo sạch sẽ, có thể mơ hồ nhìn thấy cánh tay trắng mịn như bạch liên hoa. Lục Viễn Thu cười nhẹ, giả vờ tiếp tục kiểm tra tay áo bên kia, Bạch Thanh Hạ lại xấu hổ quay mặt đi.

Lục Viễn Thu đã phát hiện ra một chi tiết đáng chú ý.

Là điều mà khi còn là một thiếu niên, hắn sẽ không chú ý đến.

Nếu một cô gái phải đối diện với một người khác giới đang xâm phạm thân thể và tiến hành kiểm tra gần như thế này, ánh mắt của cô ta lẽ ra phải tràn đầy chán ghét và lạnh lùng.

Nhưng Bạch Thanh Hạ dường như chỉ có xấu hổ và tức giận.

Lúc này, Lục Viễn Thu hiểu ra một điều.

Bạch Thanh Hạ không ghét hắn.

Nếu muốn nghĩ xa hơn một chút, trước đây Bạch Thanh Hạ thậm chí có thể đã có một chút thiện cảm với hắn.

Điều này cũng giải thích lý do tại sao Bạch Thanh Hạ lại bầu cho hắn.

Nhưng trong ký ức của Lục Viễn Thu, hắn không thể nhớ được là hai người đã từng có bất kỳ sự giao tiếp nào.

Chắc chắn là họ chưa từng nói chuyện với nhau, thậm chí trong lớp học, họ cũng chưa bao giờ nhìn nhau.

Liệu có phải do khi còn trẻ hắn quá ngờ nghệch không? Đã không chú ý đến?

Nhớ lại thời trẻ của mình, Lục Viễn Thu cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, lúc đó hắn chỉ nghĩ đến Hồ Thải Vi, và cứ như con chó vâng lời, chỉ cần cô ấy lạnh nhạt một chút là hắn lại trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Nghĩ lại, lúc ấy thật ngu ngốc.

Lục Viễn Thu lặng lẽ lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn xuống dưới.

“Trong quần không có giấu gì chứ?”

Bạch Thanh Hạ nghe vậy, ngay lập tức nghe lời, lục lọi hai túi quần của mình ra, chứng minh với hắn.

Lục Viễn Thu căn bản không nhìn, chỉ lặng lẽ liếc đồng hồ treo tường, mới có vài phút trôi qua...

Chiếc xe va chạm có lẽ còn chưa đến ngã tư đâu.

Hắn tiếp tục làm khó cô:

"Cậu tự mình móc túi thì chứng minh được gì? Để tôi tự kiểm xem."

Nói rồi, hắn khuỵ gối ngồi xổm xuống, đưa tay hướng về phía trước, chuẩn bị chạm vào đôi chân dài dù đang bị che bởi quần đồng phục vẫn khó giấu được nét quyến rũ. Bạch Thanh Hạ hoảng hốt lui về sau, cô lúc này thật sự sợ hãi, lo lắng đến mức thở hổn hển.

Lục Viễn Thu sớm đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, liền nhường cô một bước, mở miệng nói:

“Thôi được rồi, nam nữ không tiện đụng chạm. Vậy cậu nhảy hai cái tại chỗ tôi xem sao.

Bạch Thanh Hạ ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Lục Viễn Thu trợn mắt lên, giải thích:

"Tôi muốn xem thử có cái gì rơi ra hay không!"

Bạch Thanh Hạ vẫn không động đậy.

"Hoặc là để tôi tự tay sờ kiểm tra như nãy, hoặc là cậu nhảy hai cái tại chỗ, tự chọn đi."

Nghe thấy vậy, Bạch Thanh Hạ đành thở dài, lựa chọn làm theo lời hắn.

Việc ăn trộm là đã sai, cô không có lý do gì để phản bác.

Cô nhấc nhẹ cánh tay, như thể đang dồn sức, sau đó nhảy bật tại chỗ một cái.

Lục Viễn Thu định làm bộ nhìn xuống đất xem có thứ gì rơi ra không, nhưng "auto-aim" (1) như thể quên tắt. Ánh mắt cứ thế theo bản năng hướng lên trên, rồi đầu và mắt hắn cứ thế đung đưa lên xuống từng nhịp

Nảy dữ vậy sao!?

Cũng may mà cô vẫn đang chăm chú cúi đầu, không hề để ý được ánh mắt kỳ lạ của Lục Viễn Thu.

Bạch Thanh Hạ lại nhảy một cái, Lục Viễn Thu liền vội vàng nói: "Được, được, đủ rồi."

Cậu mà còn nhảy nữa tôi ngất đó.

"Tôi không lừa cậu, tôi chỉ lấy 3 cái bánh mì, giờ tôi cũng đã trả lại cậu, cậu có thể để tôi đi không?"

Giọng của Bạch Thanh Hạ khi này đã lẫn vài phần nghẹn ngào, như thể sắp khóc.

Lục Viễn Thu không nghĩ ra được lý do gì để giữ cô lại nữa, Bạch Thanh Hạ cảm thấy hắn không phản ứng, liền đi đến chỗ bàn nhét mấy món đã lấy ra vào lại trong cặp mình.

Cảm thấy cô sắp rời đi, Lục Viễn Thu liền nói:

"Từ từ đã."

Bạch Thanh Hạ quay đầu, ôm chặt chiếc cặp trước ngực mình, đôi mắt kiều diễm của cô nhìn Lục Viễn Thu đầy cảnh giác.

Lục Viễn Thu rốt cục nhịn không được hỏi:

"Cậu đang đói ư?"

Nghe hắn hỏi vậy, Bạch Thanh Hạ chỉ cúi đầu, im lặng không nói gì.

Lục Viễn Thu cũng không hỏi gì nữa, hắn xoay người xé túi bánh rồi đưa cho cô:

“Cậu cứ ăn đi đã rồi hẵn đi.”

Bên trong kho hàng lại yên tĩnh trở lại, Bạch Thanh Hạ chỉ cúi đầu hồi lâu, cũng không di chuyển, chỉ ôm cặp sách đứng tại chỗ như đang bị trách phạt, thân hình gầy yếu như thể chỉ cần một ngọn gió có thể thổi bay cô đi.

Khuôn mặt cô cứ thế bị mấy sợi tóc che đi, Lục Viễn Thu chẳng thể nhìn được biểu cảm trên gương mặt cô, chỉ đành nói:

“Bánh tôi cũng đã mở rồi, không bán được nữa, cậu cầm cho tôi!”

Hắn kiên quyết nhét bánh mì vào tay cô.

Vài giây sau, Bạch Thanh Hạ đưa tay lên một cách chậm rãi, đem bánh đưa đến bên cái miệng nhỏ của mình cắn một cái, ăn càng lúc càng nhanh.

Lục Viễn Thu thấy vậy, liền cười một cách hài lòng.

Đột nhiên, hắn thấy hai giọt nước mắt như những hạt trân châu từ hốc mắt Bạch Thanh Hạ, lần lượt rơi xuống đất.

Bạch Thanh Hạ đã khóc.

Từ lúc ban đầu bị bắt quả tang, cho đến lúc bị soát người, cô đều kìm lòng mạnh mẽ mà không rơi giọt nước mắt nào. Nhưng đến khi miếng bánh mì vừa cho vào miệng, cô cuối cùng lại không nhịn được mà bật khóc.

Lục Viễn Thu im lặng nhìn cô, quay đầu xé thêm một túi bánh mì nữa, rồi nhét tiếp vào tay cô.

Hắn đưa tay ra sau sờ vào túi tiền, lấy ra một tờ giấy, phát hiện chỉ là tờ giấy hỉ mũi của chính mình, liền ghét bỏ mà ném xuống đất.

“Chết tiệt, bản thân mình là đàn ông 17 tuổi rồi lại không đem theo giấy bên người?"

Đàn ông đích thực là phải mang theo khăn tay bên mình mới đúng chứ.

Lục Viễn Thu không rõ rốt cuộc trong nhà Bạch Thanh Hạ đã xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng giờ đã là thế kỷ 21 rồi, dù có khó khăn đến đâu thì cũng đâu thể ép một cô gái học giỏi, toàn diện như vậy đi đến siêu thị ăn cắp bánh mì chứ .

Ăn xong túi bánh mì thứ hai, Bạch Thanh Hạ nhìn về phía túi bánh mì thứ ba, rồi không đợi Lục Viễn Thu mở hộ, cô lập tức mở ra ăn nốt rồi đứng lên.

Vừa ăn, cô vừa mở cặp sách của mình lấy giấy và bút ra, viết liền mấy chữ.

Viết xong, Bạch Thanh Hạ cũng vừa ăn hết bánh mì, cô nhanh chóng dùng tay áo lau khô nước mắt, rồi với vẻ mặt nghiêm túc, cô đưa tờ giấy trắng cho Lục Viễn Thu bằng cả hai tay.

Trên giấy viết mấy chữ:

【Ngày 30 tháng 8 nằm 2010, Bạch Thanh Hạ nợ Lục Viễn Thu 3 túi bánh mì. 】

Lục Viễn Thu nhận lấy tờ giấy, chỉ im lặng nhìn.

Ánh mắt hắn tập trung rất nhanh nhìn về ba chữ “Lục Viễn Thu”.

Ngay lúc này hắn chỉ im lặng một lúc lâu.

Trong trí nhớ của hắn, ba chữ này trong tờ phiếu bầu cử năm đó quả thực giống nhau như đúc, vừa mạnh mẽ lại vừa duyên dáng, uyển chuyển.

Hoá ra chữ Hồ Thải Vi và Bạch Thanh Hạ thật sự đều duyên dáng, uyển chuyển giống nhau, nhưng người trước thì lại không viết ra được cảm giác mạnh mẽ như này.

Nét chữ nết người, cô gái trước mặt Lục Viễn Thu lúc này, sao lại không xinh đẹp, mạnh mẽ như vậy được?

Lục Viễn Thu tiện tay đem tờ giấy nợ để sang một bên.

“Cậu nghĩ rằng chỉ cần viết giấy nợ, thì chuyện hôm nay cứ vậy cho qua sao?”

--------

(1) Chỗ này có cụm từ đại loại là tự ngắm bắn, mình để thành auto-aim cho thuận mồm do hay chơi CS, nếu mọi người không hợp mình sẽ để lại tự ngắm bắn.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Mở Đầu Bằng Việc Bắt Gặp Nữ Thần Lạnh Lùng Ăn Cắp Vặt Trong Siêu Thị của Lục Viễn Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Waltz1809
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.