Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu cậu không muốn chuyện ngày hôm nay bị truyền đi

Phiên bản Dịch · 2031 chữ

Lục Viễn Thu giờ phút này đã biết, người duy nhất yên lặng bầu cử cho hắn làm lớp phó thể dục năm đó chính là Bạch Thanh Hạ, hoàn toàn không phải Hồ Thải Vi.

Chết tiệt, Lục Viễn Thu vậy mà vẫn luôn cho rằng người đó là con trà xanh kia.

Thậm chí sau này, khi Lục Viễn Thu cố ý nhắc đến chuyện này, Hồ Thải Vi vẫn cứ mập mờ, không khẳng định đó là mình, cũng không phủ nhận, cố tình tỏ vẻ thần bí.

Lục Viễn Thu khi đó còn tưởng rằng do cô thẹn thùng. Vì thế hắn càng hưng phấn, một lòng kiên định làm “liếm cẩu” cho cô.

Mà Hồ Thải Vi cũng nhân đó mà hưởng thụ cái “liếm cẩu” ân cần đó của hắn, thêm cả là nhà Lục Viễn Thu mở siêu thị, vì vậy con ả trà xanh đó cũng nhiều lần xài chùa nước khoáng, đồ uống, kẹo cao su, thậm chí là cả băng vệ sinh.

Điều khiến Lục Viễn Thu tê cả da đầu là nhớ lại khi trước, có lúc đưa băng vệ sinh cho Hồ Thải Vi, hắn thậm chí còn mừng thầm, nghĩ rằng quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước.

May mà hắn có thể sống lại lần nữa.

Bạch Thanh Hạ nhìn tờ giấy nợ rơi trên mặt đất, cô lẳng lặng nhặt lên, giọng điệu trở nên trầm hơn, như thể đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất:

“Vậy cậu muốn giải quyết như thế nào?”

“Đùa chút thôi.”

Lục Viễn Thu khoát tay, mở cửa kho hàng ra, sau đó quay đầu lại nói:

"Cậu đi theo tôi đã.”

“Khi nãy lỡ tay làm hỏng cặp cậu rồi, giờ đền cho cậu một cái.”

Bạch Thanh Hạ sửng sốt, vội vàng lắc đầu:

"Không cần đâu, nó vốn đã sắp hỏng rồi.”

Lục Viễn Thu:

"Chuyện này tôi nói là lỗi của tôi, Lục Viễn Thu tôi cũng không thích thiếu nợ người khác chút đồ này."

Nói xong, hắn dẫn Bạch Thanh Hạ đến khu vực trưng bày cặp sách, tầm mắt Bạch Thanh Hạ ngay lập tức dừng lại trước một cái cặp sách màu hồng, ánh mắt lộ rõ sự chú ý.

Lục Viễn Thu cũng phát hiện cái cặp sách màu hồng nhạt này có gì đó quen thuộc một cách khó hiểu, lại nhìn qua hướng bên cạnh, là một cái cặp sách màu xanh lam.

Phải rồi, cái cặp sách thời trung học của mình chẳng phải cái kiểu màu xanh lam đó sao?

Cái màu xanh lam cùng cái màu hồng này chính là cặp sách đôi mà.

Nhưng ánh mắt Bạch Thanh Hạ hướng về cái cặp màu hồng đó chỉ như liếc một cái, rất nhanh liền dời đi chỗ khác.

Lục Viễn Thu liền trực tiếp cầm nó, nhét vào trong lồng ngực cô:

“Cái này cho cậu.”

Bạch Thanh Hạ không ngờ Lục Viễn Thu lại làm thế này, sửng sốt vài giây rồi vội vàng mở miệng:

"Tôi không cần, cặp của tôi vốn đã hỏng sẵn rồi mà."

Cô liền cố chấp đem cặp sách trả về chỗ cũ.

Lục Viễn Thu nói:

"Nếu cậu muốn nhà trường biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, vậy thì cứ để nó lại đi."

Bạch Thanh Hạ liền dừng hai tay lại, lẳng lặng đem cặp sách để xuống dưới. Chỉ là cô lại nhanh chóng lôi ra tờ giấy nợ kia, viết lên đó thêm một món nữa.

【 Một cái cặp sách 】

Cô lại dùng hai tay đưa tờ giấy nợ một cách trịnh trọng cho Lục Viễn Thu xem, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía bảng giá, ánh mắt đột nhiên như giật mình một cái, biểu hiện ra vài phần chua xót.

Hình như cô không thể trả nổi…

Lục Viễn Thu thấy được biểu cảm biến hóa trên mặt cô, liền không nhịn được mà cười một tiếng.

Hắn đương nhiên không nghĩ đến việc bắt cô ấy trả lại.

“Nếu cậu đã viết giấy nợ rồi thì thôi cũng được, còn giờ thì đi theo tôi.”

Bạch Thanh Hạ ủ rũ cúi mặt xuống đất, im lặng đi theo hắn.

Lục Viễn Thu đi đến khu vực trưng bày văn phòng phẩm thì dừng lại, đột nhiên sau lưng như bị thứ gì đó đụng phải, hắn liền quay đầu lại, phát hiện Bạch Thanh Hạ ôm trán lui về sau, ánh mắt cô trong veo mang theo chút nét ngây thơ và vô tội.

“Nhìn đường đi chứ, cứ thích dùng trán đụng tôi vậy hả? Lần sau cho cậu đụng thoải mái nhé!”

Nghe thấy mình bị trêu chọc, Bạch Thanh Hạ cắn chặt môi, biểu cảm có phần xấu hổ.

Lục Viễn Thu ném một cái túi đựng bút màu hồng nhạt vào lồng ngực cô.

Bạch Thanh Hạ lại nhìn về phía bảng giá, liền kiên quyết từ chối:

“Tôi không cần!”

Lục Viễn Thu:

"Nếu cậu không muốn chuyện hôm nay ——"

"Tôi không có nhiều tiền như vậy để mà trả cho cậu!”

Bạch Thanh Hạ xấu hổ và tức giận cắt lời, thậm chí theo bản năng giậm chân một cái.

Hành động này rất chi là nữ tính, khiến Lục Viễn Thu phải từ bỏ hình tượng kiêu ngạo lạnh lùng mà trước đây hắn từng có về cô.

Lục Viễn Thu khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nói:

"Tôi cũng không có ý định bắt cậu trả tiền nha, hay là cậu muốn dùng “cách khác” trả cho tôi.”

Cách khác? Bạch Thanh Hạ nghiêng đầu, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên biểu cảm trên mặt trở nên kỳ lạ, lại nhìn Lục Viễn Thu đang cười với cô, cô liền nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, thế nhưng vành tai cô lại tự bán đứng chính mình, trở nên đỏ bừng.

Cảm giác như thể vành tai đỏ bừng kia có vị anh đào vậy.

Lục Viễn Thu nghĩ trong lòng, tiếp tục dẫn theo Bạch Thanh Hạ đi bộ trong siêu thị.

Thật lòng mà nói thì một màn này Lục Viễn Thu đã luôn ảo tưởng trong lòng suốt mười mấy năm.

Hắn đã nhiều lần nghĩ, nếu ngày đó cản được Bạch Thanh Hạ, dù chỉ là dẫn cô đi ăn uống một trận thật thoải mái trong siêu thị cũng được.

Dù có thể sẽ bị cha hắn treo lên đánh cho hắn một trận.

Lục Viễn Thu không nghĩ hôm nay lại xảy ra chuyện như ý muốn đến vậy, hắn vươn vai đưa hai tay ra gối sau đầu, vui vẻ ngâm nga một khúc ca.

Bạch Thanh Hạ không rõ hắn vì sao lại vui vẻ như vậy.

Nhưng có vẻ cô đã bớt buồn tủi hơn rồi.

Hai người rất nhanh lại tới một khu trưng bày khác, Bạch Thanh Hạ ngẩn ra, lập tức xấu hổ rồi quay đầu bước đi.

"Đứng lại!"

Lục Viễn Thu gọi cô lại, nghiêm giọng:

'Nếu cậu không muốn chuyện hôm nay lan tới tai nhà trường... Tôi nói trước, tôi là học sinh hư đấy, mà học sinh hư thì chuyện gì cũng dám làm.'"

Bạch Thanh Hạ xoay người lại, hai má đỏ bừng mở miệng nói:

"Tôi không cần băng vệ sinh!"

"Không cần? Tôi nhẩm tính một chút, trên người cậu mang một miếng, một miếng nữa trong cặp, vậy cậu chỉ còn hai miếng."

Bạch Thanh Hạ xấu hổ rồi tức giận đến mức nắm hai tay lại, rồi không nói gì mà chỉ làm bộ dáng chống đỡ, khoé miệng Lục Viễn Thu nhếch lên, cầm một gói băng vệ sinh ném về phía cô.

“Chụp lấy!”

Cô vội vàng nhảy dựng lên, đưa tay ra nhận đồ.

Lục Viễn Thu nhìn thấy, đầu hắn trong vô thức cũng lắc theo cô, ánh mắt ngạc nhiên, dường như lại quên tắt “auto-aim”.

Bảo sao trong ấn tượng của hắn, hiếm khi thấy cô mặc áo ngắn tay một mình, ra là có lý do cả.

Sau khi viết bổ sung lên tờ giấy nợ, nhân lúc Lục Viễn Thu vừa xoay người đi, Bạch Thanh Hạ lén lút đưa gói băng vệ sinh chụp được khi nãy đưa lên mũi ngửi ngửi.

Ánh mắt của cô lộ ra vài phần ngạc nhiên, kinh ngạc.

Hoá ra loại băng này thật sự có mùi thơm vậy.

Trước đây cô đều dùng loại bán lẻ, không có mùi, thi thoảng còn có cả xác côn trùng nhỏ bên trong, phải cẩn thận nhặt ra từng chút một.

Đúng lúc này, Lục Viễn Thu xoay người lại, Bạch Thanh Hạ bỗng hoảng sợ tới mức đem mấy món đồ nhét hết vào cặp sách, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế lại trở về nét lạnh lùng, thanh tao vốn có.

“Hình như có người đang gõ cửa thì phải?”

Lục Viễn Thu dựng thẳng tai lên, do dự hỏi.

Bạch Thanh Hạ lui về phía sau vài bước, nhìn về hướng cửa siêu thị, quả thực đang có vài bóng người thấp thoáng di chuyển qua lại bên ngoài.

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Viễn Thu bước tới, hai người một trước một sau đi về hướng cửa lớn siêu thị, Lục Viễn Thu đột nhiên dừng lại, quay đầu nghiêm túc nói với cô:

“Đi đường cẩn thận, chú ý xe cộ xung quanh, về nhà an toàn đi nhé. Ngày mai đi đến trường như bình thường, chỉ cần cậu nghe lời, thì mọi chuyện hôm nay coi như không có gì, biết chưa?”

Bạch Thanh Hạ không rõ vì sao Lục Viễn Thu lại nói với cô như vậy, nhưng cô nhìn được cậu bạn học trước mắt cũng không có ác ý gì.

Một người tinh tế đến mức chú ý cái túi bút bị rách của cô, thì có thể xấu xa được đến mức nào đâu chứ?

Bạch Thanh Hạ gật đầu nhẹ nhàng, sau đó cánh tay nâng một góc 45 độ, đưa tờ giấy nợ bằng cả hai tay:

“Gửi cậu.”

Lục Viễn Thu đột nhiên cảm thấy việc cô luôn thích dùng hai tay đưa đồ vật lúc này thật sự khá đáng yêu, trong lúc nhất thời hắn cứ như đơ ra, Bạch Thanh Hạ liền đem tờ giấy nợ nhét vào túi tiền của hắn, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

“Tờ giấy nợ này vẫn còn có hiệu lực đó.”

“Được thôi.”

Tầm mắt hai người sau đó như nhìn trúng nhau, Bạch Thanh Hạ liền dời ánh mắt đi trước.

Lục Viễn Thu giúp cô mở cửa siêu thị ra, thế nhưng người xuất hiện bên ngoài lại làm cả hai người họ đồng thời sửng sốt.

Trước cửa siêu thị lại là ba cô gái trông đầy nét đẹp tuổi trẻ, xinh đẹp và tràn đầy sức sống.

Người đi đầu có khuôn mặt ngọt ngào, tóc tết hai bím, mặc váy hoa, tất trắng và giày da, đích thực là kiểu phối đồ em gái đáng yêu ngọt ngào.

Hồ Thải Vi?

Lục Viễn Thu liền nghệch mặt ra.

Giờ này hắn mới chợt nhớ đến, quả thực hồi đó, cũng ngày 30 tháng 8 này, sau khi Bạch Thanh Hạ rời đi được nửa tiếng thì Hồ Thải Vi dẫn theo nhóm bạn của ả tới đây.

Hồ Thải Vi cũng rất ngạc nhiên, cô không tin vào mắt mình khi thấy Bạch Thanh Hạ cùng Lục Viễn Thu, hai người vốn chẳng liên can gì đến nhau vậy mà lại ở cùng một chỗ.

Thật sự rất bất ngờ nha.

Lục Viễn Thu không khỏi cười lạnh trong lòng.

À phải rồi, nếu mọi người liên quan đến sự kiện “Bầu cử lớp phó thể dục” năm đó đều ở đây cả, vậy thì hôm nay mọi chuyện cũng nên chấm dứt được rồi.

Hắn quay lại nói với Bạch Thanh Hạ:

“Bạn học Bạch, từ từ đã, đừng đi vội nhé.”

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Mở Đầu Bằng Việc Bắt Gặp Nữ Thần Lạnh Lùng Ăn Cắp Vặt Trong Siêu Thị của Lục Viễn Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Waltz1809
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.