Đốn hạ Hắc Tiết trúc; Thái Cực Huyền Thanh Đạo
Dẫn theo Trương Tiểu Phàm xuyên qua rừng trúc, Điền Linh Nhi chọn cho hắn một thân Hắc Tiết trúc khá gầy, chỉ lớn bằng cổ tay nói: “ Tại đây đây, từ này về sau, đệ trong vòng ba tháng mỗi ngày chặt một cây là được”
Nói xong, đôi mắt to tròn liền trở nên ranh mãnh tựa như cố gắng nhịn cười mà nghiêm túc nói: “ Đến, đệ chặt thử xem, cứ chặt thật mạnh vào! Rất là đơn giản đó!”
Đối với câu nói của Điền Linh Nhi, nếu không phải đã xem qua nguyên tác thì nói không chừng Trương Tiểu Phàm hắn liền bị nàng lừa gạt mà phải ăn lấy quả đắng.
Hắc Tiết trúc nổi danh là loài trúc rắn chắc và độ dẻo dai không hề kém gì tinh thiết, để có thể chặt được nó thì cần phải có kỹ xảo cùng với lực tay rất mạnh thì mới có thể đem nó đốn hạ.
Đi tới trước mặt thân trúc, cầm chắc đao chặt củi Trương Tiểu Phàm ước lượng một chút sau đó liền vung đao chặt xuống, bên cạnh Điền Linh Nhi tựa hồ cảm thấy bản thân có chút quá đáng liền đem Hỗn Phách Chu Lăng vận khởi, tùy thời đem Trương Tiểu Phàm kéo ra.
Nhưng một hành động tiếp theo của vị tiểu sư đệ này liền làm nàng ngẩn cả người, chỉ thấy Trương Tiểu Phàm một đao chặt xuống Hắc Tiết trúc lập tức vang lên âm thanh dầy đặc, đồng thời mang theo lực đàn hồi búng mạnh về phía Trương Tiểu Phàm.
Nhìn thấy như thế, dưới chân Trương Tiểu Phàm khẽ điểm nhanh chóng lướt nhanh qua mặt khác của thân trúc, nhanh như cắt mà vung đao.
Phập! Phập! Phập!
Liên tục ba lần như thế, Hắc Tiết trúc liền bị Trương Tiểu Phàm đốn ngã rơi xuống mặt đất liền bị phân ra thành bốn khúc nằm yên tĩnh trên mặt đất.
Nhìn miệng nhỏ đang mở to của Điền Linh Nhi, hắn liền bật cười nói: “ Sư tỷ, đúng như tỷ nói, rất là đơn giản a!”
Lúc này, Điền Linh Nhi mới từ trong kinh ngạc mà tỉnh lại, bộ dáng không thể tin nói: “ Tiểu sư đệ, đệ làm thế nào mà được như thế hay quá vậy!”
Tuy miệng trêu trọc Điền Linh Nhi như thế, nhưng chính Trương Tiểu Phàm cũng không biết được vì sao mình lại có thể làm được như thế.
Lúc mà ngọn Hắc Tiết trúc kia đánh tới thì một dị tượng lại xảy ra chỉ thấy thân Hắc Tiết trúc này lại biến chậm, khiến cho hắn có thể dễ dàng né tránh sau đó hắn liền thừa thắng xông lên đem Hắc Tiết trúc đốn hạ.
Từ trong khiếp sợ tỉnh lại, Điền Linh Nhi ánh mắt to tròn trong veo lại lóe lên vẻ sùng bái nhìn qua Trương Tiểu Phàm nói: “ Tiểu sư đệ, đệ quá lợi hại a! Đệ đã đem kỷ lục của Đại Trúc Phong đánh vỡ a!”
Trương Tiểu Phàm khẽ cười nói: “ Sư tỷ, vậy thì hôm nay công khóa của đệ đã xong, tỷ cũng mau hoàn thành công khóa a!”
“ Đúng đúng! Làm sư tỷ cũng không thể nào thua sư đệ được! Hắc Tiết trúc, Linh Nhi tiên tử ta tới đây!”
Dù nói như thế, Trương Tiểu Phàm cũng phải đợi Điền Linh Nhi đến giữa trưa cả hai mới lên đường trở về Đại Trúc Phong.
“ Tiểu sư đệ, sao rồi có mệt lắm không?” Trên hành lang Trương Tiểu Phàm liền nghe âm thanh của Tống Đại Nhân vang lên, hắn liền cười đáp: “ Không mệt a!”
Tống Đại Nhân đi đến trước mặt Trương Tiểu Phàm liền cười nói: “ Không nên quá sính cường, rèn luyện cùng nghĩ ngơi mới khiến chúng ta tiến bộ! Trong bếp có sẵn nước ấm, đệ đem về rửa tay chân, ăn cơm xong đệ hãy nghỉ ngơi một chút, huynh sẽ đến gọi đệ sau!”
Đến giờ cơm trưa, có lẽ bởi vì được Điền Linh Nhi kể qua chỉ thấy ánh mắt của Điền Bất Dịch vẫn như cũ vô cùng lạnh nhạt, còn Tô Như ngồi bên cạnh liền cười hỏi: “ Lão thất, sư nương nghe Linh Nhi nói con lại có thể chặt được Hắc Tiết trúc một cách dễ dàng, đây là vì sao a?”.
Nghe thế mấy vị sư huynh liền lập tức chấn kinh, liền lao nhao: “ Cái gì? Tiểu sư đệ có thể chặt được Hắc Tiết trúc ư?” Điền Linh Nhi gật đầu khoa tay múa chân nói: “ Đúng vậy a! Tiểu sư đệ, đệ ấy có thể liên tục né tránh sự phản kích của Hắc Tiết trúc, sau đó lại dùng bốn đao liền có thể đem nó đốn hạ, vô cùng lợi hại a!”
Điền Bất Dịch nghe thế ánh mắt cũng động dạng kinh ngạc bảo Điền Linh Nhi đem chi tiết kể lại, nghe xong liền thâm ý nhìn về phía Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm liền nói: “ Bẩm sư phụ, sư nương, đệ tử lúc nhỏ lên rừng đốn củi từng được một vị tiều phu dạy cho bộ pháp này!” Nghe vậy ánh mắt của Điền Bất Dịch mới dịu lại thổn thức nói: “ Không ngờ thần kỹ này lại xuất phát từ một gã tiều phu! Chỉ bằng thần kỹ này mặc hắn căn cốt thế nào vi sư nhất định sẽ thu hắn làm đồ, đáng tiếc lại chết trong tay yêu đạo, đáng tiếc, đáng tiếc!”
Thổn thức xong, Điền Bất Dịch cầm lên chén cơm nói: “ Ăn cơm đi!”
…
Sau bữa cơm đi theo Tống Đại Nhân trở về phòng, Tống Đại Nhân nói: “ Tiểu sư đệ, bản phái đạo pháp rất trọng căn cơ, đệ mới nhập môn, ta hãy truyền cho đệ đạo thuật cơ sở, đệ nhớ kỹ rồi thì sau này phải tự hành tu luyện, nếu có chỗ nào chưa rõ thì hỏi ta, biết chưa?”.
Sau đó lại nghiêm mặt nói tiếp: “ Còn một chuyện nữa, ta phải cảnh báo đệ, kỳ thuật bản môn tinh thâm thần diệu, ta ma yêu nhân lúc nào cũng rình mò. Đệ phải lập trọng thề trừ khi là đệ tử bản môn, quyết không được truyền cho người ngoài!”
Trương Tiểu Phàm gật đầu, nghiêm trang nói: “Có trời xanh trên cao, đệ tử Trương Tiểu Phàm ngày sau nếu tiết lộ bí mật đạo pháp của Thanh Vân Môn, tất sẽ bị sét giáng đỉnh đầu, chết không có chỗ chôn.”
Tống Đại Nhân mỉm cười gật đầu, hướng dẫn Trương Tiểu Phàm ngồi đả tọa rồi lại nói sơ cách vận hành kinh mạch tinh khí, so với trong Đại Phạm Bát Nhã Kinh cũng không quá khác biệt.
Cuối cùng, Tống Đại Nhân mới đem “Thái Cực Huyền Thanh Đạo” pháp môn tu hành tầng thứ nhất mà truyền cho Trương Tiểu Phàm. Thái Cực Huyền Thanh Đạo, là đạo pháp Thanh Vân Môn do Thanh Vân Tử chưởng môn đầu tiên của Thanh Vân Môn từ trong một cuốn cổ thư ở hai ngàn năm mà diễn hóa ra, trở thành một đạo pháp vô thượng, có thể định đoạt được thiên địa tạo hóa.
Chia làm ba tầng cảnh giới: Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái Thanh; Thanh Vân Môn đệ tử hơn nghìn, ngoài chưởng môn Đạo Huyền đạt đến cảnh giới Thượng Thanh ra thì còn lại cũng chỉ có hơn mười người mà thôi.
Còn về Thái Thanh cảnh giới, cho đến hiện tại cũng chỉ có hai người đạt tới mà thôi, một là tổ sư của Thanh Vân Môn Thanh Diệp, người còn lại không ai khác chính là người được cho là thiên tài ngàn năm có một, từng một mình xông vào Man Hoang thánh điện, tay cầm Trảm Long Kiếm trảm yêu trừ ma – Vạn Kiếm Nhất!
Lần lượt đem đạo pháp ba tầng đầu truyền cho Trương Tiểu Phàm, đợi đến khi nhớ kỹ thì Tống Đại Nhân nói tiếp: “ Pháp môn chủ yếu Thái Cực Huyền Thanh Đạo, đến tầng thứ ba là đã hết, từ đó trở đi thì phải dựa vào tu vi và tư chất của bản thân, sư thừa cũng có thể chỉ điểm chút ít nhưng cũng chỉ là về mặt kinh nghiệm để tránh đệ tử đi đường vòng mà thôi!”
Liên tục nói một tràn, Tống Đại Nhân nâng cốc uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “ Hơn nữa, chỉ khi đệ đột phá đến Ngọc Thanh tầng thứ tư thì mới có thể tính là đã nhập môn, bởi vì đạt tới tu vi đạt tới cảnh giới này liền có thể sử dụng được các thuật pháp đồng thời có thể cách không ngự khí, tấn công địch nhân!”
Tống Đại Nhân lại cũng đem một số lưu ý nói cho Trương Tiểu Phàm rồi mới đứng dậy để lại một câu “ Cố gắng tu luyện” sau đó mới rời đi. Tiễn Tống Đại Nhân rời khỏi phòng, Trương Tiểu Phàm nhịn không được nhanh chóng chạy đến ngồi đả tọa trên giường, sau đó nhớ lại pháp môn Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ nhất một lượt rồi bắt đầu tu luyện.
Một lúc lâu sau, Trương Tiểu Phàm mới một lần nữa mở mắt ra, sau đó liền thở dài một hơi tự nhủ: “ Xem ra song song tu luyện Đạo Phật pháp môn quả thật vẫn là có chút khó khăn!”
Đăng bởi | LamDiễmMaQuân |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 150 |