Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Hoa

Tiểu thuyết gốc · 2219 chữ

Trên một vùng đất tràn ngập ánh nắng của vùng đất cổ Sa Mạn có tồn tại một ngôi làng.

Sáng hôm nay ngôi làng ấy đón tiếp một đoàn người toàn thân mang giáp sắt đen tuyền. Gã chiến binh cưỡi ngựa đi đầu mang theo một bọc vải, gã cười to quát.

- Hoa Hoa!

Ngay tức thì có một khuôn mặt nhỏ nhắn giật mình nhảy ra khỏi một ụ cỏ khô. Sau khi nhìn thấy gã, một nụ cười chợt nở rộ trên khuôn mặt ấy.

- Mã Thúc! Là thúc sao?

Đó là một tiểu hài tử chưa đầy mười tuổi, tay quẹt vết bẩn trên khuôn mặt non nớt, tiểu hài tử chạy lại về phía hán tử. Miệng nó cười không ngớt. Gã hán tử nhảy xuống ôm chầm lấy hài tử sau đó quát.

- Khóc cái gì? Nam tử đại trượng phu! Đổ máu cũng không được nhíu mày! Nghe chưa!

- Dạ!

Hán tử cười cười gạt nước mắt trên mặt nó sau đó đưa nó cái bọc vải. Lúc này có một bóng người thoáng hiện cách đó không xa. Hán tử liền thi lễ.

- Phụ thân đại nhân!

Bóng người xua tay:

- Ba cái lễ nghi rườm rà đó thì bỏ đi!

Gã hán tử xoa xoa đầu cười nói:

- Con về dẫn Tiểu Hoa đi Học Viện! Bọn họ đã chấp thuận giúp đỡ chúng ta rồi!

- Vậy ư! Sao bọn hắn bỗng dưng tốt bụng như vậy? Được rồi! Là học viện hệ nào?

- Bẩm phụ thân! Là ma pháp!

Trên gương mặt của phụ thân gã hán tử thoáng hiện lên nét cổ quái. Sau đó lão nhìn qua hài tử.

- Còn bảo sao lại tốt bụng thế! Thôi đành chịu! Ai biểu Từ Lâm ta thất thế vậy chứ! Được rồi, ngươi mang gì về cho nó vậy?

- Là chút quà vặt thôi phụ thân!

- Đừng có đứng đây nữa! Vào nhà đi!

Cái bóng người đó mờ dần rồi tan biến. Từ nãy giờ vốn chỉ là một hình chiếu của lão. Bản thể lão đang ở trong một ngôi nhà nhỏ. Gã hán tử xua tay bảo đám người theo cùng gã tản đi, còn gã bế theo hài tử đang ôm bọc vải đi vào nhà.

Lão già họ Từ, tên Lâm. Gã hán tử là Từ Minh. San Mạn đã là vùng đất tận cùng của Nam Tiên Châu, giáp ranh với Nam Hoang. Từ Lâm ở nơi này thủ hộ đã gần ba trăm năm. Từ Minh năm nay cũng chỉ gần trăm tuổi, gã chinh chiến trong Man Hoang quanh năm, khí lực hơn người.

Tiểu hài tử được bọn hắn gọi là Thiếu Hoa họ tên đầy đủ là Sở Thiếu Hoa.

- Tiểu Hoa! Gia gia tặng con một thanh tiểu kiếm này. Ngày con thành danh cũng là ngày một huyền thoại hồi sinh! Từ Lâm chỉ kiệm lời như thế, sau đó thì Từ Minh một mình mang theo Sở Thiếu Hoa tiến vào Nam Hoang.

Thời gian chậm chạp trôi, ấy vậy mà chớp mắt cái đã bảy năm trôi qua. Vừa vặn lễ Tịch Nguyệt mười tám năm một lần đã tới. Ở phía bìa rừng Đại Ma Lĩnh, nơi tồn tại một ngôi đền linh thiêng của Trung Thiên Châu đã tụ tập hơn chín mươi vạn người hành hương. Những người hành hương ấy không phải tín ngưỡng Nguyệt Thần mới đến, bọn họ đến vì một sự kiện khác. Sau khi lễ Tịch Nguyệt kết thúc, thời điểm mặt trăng và mặt trời cùng Từng hành. Có một khoảnh khắc không gian sụp đổ. Từ đó sẽ rủ xuống một đoàn tiên khí. Chỉ cần lây nhiễm chút tiên khí thôi tiền đồ vô hạn lượng. Nhưng không dễ dính chút Tiên Khí như thế! Đây là một trận chiến đúng nghĩa. Cho nên cái lễ Tịch Nguyệt ấy còn một cái tên khác. Tiên Duyên Chi Chiến!

Đặc biệt chỉ có ở Đại Ma Lĩnh mới có!

Trong dòng người đông đúc đó có một thiếu niên dung mạo tầm thường, y phục bình thường. Chỉ có cái nét mặt là bất thường.

Thiếu niên vừa đi vừa thầm chửi rủa trong miệng, ánh mắt không can tâm liếc ngang liếc dọc. Cho đến khi vô tình chạm phải một cái bóng dáng thướt tha thì rụt ánh mắt trở về.

- Dai như đỉa đói vậy!

Thiếu niên chỉ dám nói thầm, thế nhưng sao thoát khỏi ánh mắt cao nhân. Chỉ vì hành động này mà bóng người kia bị đánh động. Nàng bất giác quay lại, sau đó thì nhếch miệng cười nói thầm.

- Dâm tặc khốn kiếp! Ngươi chạy đâu cho thoát!

Thiếu niên theo trực giác giật mình nhìn lại. Thấy nụ cười trên khóe miệng nàng, thiếu niên sững người:

- Dịch dung vậy mà cũng bị phát hiện sao?

Thiếu niên rú một tiếng liền vận hết tốc lực chạy đi trong dòng người. Trên trời cao có một tia kiếm quét xuống.

"Oành!"

Tia kiếm không cắt trúng ai nhưng lại mang theo hàng chục tiếng quát.

- Ai! Là ai ra tay?

- Khốn kiếp!

- Là ai?

- Là tên to gan nào?

Tiếng quát dậy Từng một vùng. Trong sự hỗn loạn ấy, hai kẻ gây tạo nghiệp đã biến mất. Tràng đuổi giết này cũng đã có hơn ba tháng lịch sử. Hai người, ba bữa một trận đánh nhỏ, năm bữa một trận đánh lớn. Gần như là đã cày nát cả một vùng cấm địa Tây Thiên Lĩnh. Từ Thổ sang Trung Châu, có vài nghìn sinh mệnh bị vạ lây. Hai người đánh đến nỗi bây giờ chỉ cần nhìn đối phương giơ tay là biết người đó sắp ra chiêu gì. Đánh đến bây giờ chỉ còn ra sát chiêu. Gặp nhau là một kích chí mạng.

Trong một tòa miếu nhỏ đã bỏ hoang lâu ngày, Sở Thiếu Hoa ngồi trong một góc kín. Hai mắt nhắm hờ, nửa ngủ nửa tỉnh. Ở Nam Hoang trong thời gian dài như vậy, hắn đã luyện thành một bản năng. Bất kỳ một tiếng động nhỏ cũng khó qua đôi tai hắn.

Có một tiếng than nhỏ:

- Gia gia! Còn chưa tới sao?

- Chưa đâu! Ngoan nào! Gia gia sẽ thực hiện lời hứa mà! Không nuốt lời đâu!

- Dạ!

Tiếng đáp lại để người ta hình dung đến một tiểu hài nữ dễ thương.

Chẳng biết từ khi nào đã có một toán người lặng lẽ đến trước ngôi miếu này. Người đi đầu là một lão giả cõng theo tiểu hài nữ trên lưng. Sau họ còn hơn hai mươi người. Thân thủ linh hoạt và toát ra một khí tức âm u lạnh lẽo.

- Đều là sát thủ!

Sở Thiếu Hoa nhẹ nhàng nhận định như vậy. Lão già sau khi đến được đại môn của miếu hoang thì liền thi triển một pháp quyết kỳ lạ. Ngay một khắc sau đã có ba người giấy từ không trung nhảy ra bắn vào trong miếu.

"Phừng" một tiếng, ba người giấy tỏa ánh sáng kéo dài tầm ba hơi thở rồi mới tắt lịm. Nhưng quãng thời gian này dễ dàng để hai mươi mấy người bên ngoài nắm rõ tình hình trong miếu. Ngôi miếu hoang ngoài tàn tích đổ nát thì không còn thứ gì khác, kể cả Sở Thiếu Hoa. Hắn đã biến mất!

- Được rồi! Tạm nghỉ vài canh giờ!

Lão giả ra lệnh, đám người còn lại không một tiếng động núp vào các ngóc ngách. Chỉ còn lại hai ông cháu, tiểu nữ hài nhìn bức tượng thờ giữa gian chánh điện hỏi:

- Đây là ai vậy gia gia?

Bức tượng đó là một vị Nữ thần, từ hình dung của pho tượng đã cũ có lẽ không thể nhìn được vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng. Nhưng lão già có vẻ say đắm trước nhan sắc ấy, lão nói:

- Nàng là Nguyệt Tiên Nương! Vị thần đã hồi sinh nhân giới của chúng ta! Cho nên nàng được thờ ở nơi trang trọng và linh thiêng nhất đại lục.

- Chuyện gì đã từng xảy ra sao gia gia?

- Chuyện này cũng lâu lắm rồi! Từ xa xưa Thiên Đình cai quản nhân gian, chư thần nhiều như mây. Thế gian tràn ngập Tiên khí, nhân loại chúng ta Từng trong yên bình và hạnh phúc. Nhưng mà chỉ vì lòng tham và sự đố kỵ đã khiến lòng người tha hóa. Nhân loại tìm cách giết các linh vật, lấy dòng máu đầy quyền năng của chúng để tôi luyện bản thân mình. Điều này chọc giận Thiên Đình. Các vị thần đã đóng cửa Tiên Giới, linh vật hóa thành ác thú. Từ đó khắp nhân gian tràn ngập giết chóc, trở thành chốn địa ngục. Huyết tinh đã kích thích U Minh Giới mở ra, các giống ác ma từ U Minh Giới tràn vào. Chính Nguyệt Tiên Nương đã ra tay đánh sập lối vào U Minh Giới, hàng năm nàng còn mở ra Tiên Môn ban cho chúng ta một ít Tiên khí. Tuy vậy lòng tham của con người chẳng thể có giới hạn. Chút Tiên khí ấy cũng cũng rơi vào tay những kẻ đứng đầu thế giới này mà thôi!

- Bọn họ là ai vậy gia gia?

- Bọn họ gọi mình là Hiệp Hội Chiến Thần! Nực cười! Kẻ cầm đầu là gia tộc năm xưa đã tạo ra kết cục như ngày nay. Long Gia!

- Họ Long sao?

- Hừ! Bọn hắn ngày xưa họ gì không ai biết! Nhưng chính bọn hắn đã giết chết các con rồng, máu máu rồng thanh tẩy huyết mạch. Từ đó lấy họ Long xưng danh!

- Ác quá!

- Viên Nhi! Con hãy nhớ! Thế gian này không có đúng sai. Lợi ích là trên hết. Lẽ phải luôn thuộc về Từ đông. Cho nên lơi ích của con mà đi ngược với Từ đông thì con chính là kẻ ac. Phải nhẫn nhịn và ra tay quyết đoán. Bọn họ tìm là danh vọng để thỏa mãn lòng tham. Còn các cổ thế gia như chúng ta tìm chính là sự giải thoát. Gia gia lần này mạo hiểm đưa con tiến nhập đại lục chính là hy vọng con khai phá một con đường mới cho gia tộc. Con phải cố gắng hết sức không được bỏ cuộc! Con có hiểu không?

- Vâng! Con hiểu!

Lúc này có một hắc y nhân đến chắp tay nói:

- Đại trưởng lão! Hành tung của chúng ta đã bị lộ! Không thể ở đây lâu được!

Lão giả hủ nhẹ nói mấy từ:

- Bọn phản đồ!

Nói rồi lão lại cõng tiểu hài nữ cùng những hắc y nhân kia chạy vút đi trong đêm đen. Lúc bấy giờ chợt có một thiếu niên bạch y từ đâu ló đầu ra. Sau khi có một chút chần chừ, thiếu niên cũng điểm chân chạy theo đám người kia. Chờ khi mợi thứ đã yên tĩnh trở lại, Sở Thiếu Hoa từ trong một góc chánh điện đi ra. Miệng hắn khẽ cười nói thầm:

- Kịch hay! Con cá nào mắc câu vậy nhỉ?

Nhưng hắn chẳng cười được bao lâu cái mũi đã hếch lên. Sau vài cái hít vội, mặt mày hắn lại sầu muộn.

- Bà nương kia lại tới rồi!

Hắn lại phóng người nhảy lên một phiến rừng cây gần đó.

Ngày trước hai người đánh nhau vô tình rơi vào một thâm cốc tràn ngập tử vụ. Tự vụ này cùng ám lên cả hai người, không cách nào trừ bỏ được. Nó vô tình trở thành cái gai trong lòng Sở Thiếu Hoa bấy lâu nay.

Theo hiểu biết của hắn thì có lẽ cần ít nhất ba ngày nữa để thứ này hoàn toàn tiêu tán. Hiện tại chỉ cần cách xa nàng một chút mọi thứ sẽ ổn.

Vừa đi Sở Thiếu Hoa vừa suy tư về những lời Mã Thúc nói thời gian trước. Mã Thúc cần phải trở về một nơi rất xa. Mã Thúc ở đó chờ hắn đến. Gia gia cũng vậy! Cha mẹ hắn cũng vậy!

Cha mẹ! Ý tứ trong lời nói của Mã Thúc vô cùng khó hiểu làm hắn nhiều đêm mất ăn mất ngủ.

- Thúc ấy thật sự đi rồi! Nhưng mà đi đâu mới được chứ?

Trước khi đi Mã Thúc còn để lại cho hắn một bài toán khó hơn. Hắn phải về để thực hiện một hôn ước.

"Ô! Cái gì vậy? Ta sao phải cưới một người đàn bà mà ta còn chưa gặp mặt bao giờ cơ chứ?"

Nội tâm của thiếu niên mới chỉ mười sáu đã sắp hỏng đến nơi. Chỉ còn hơn nửa năm nữa, Sở Thiếu Hoa đành phải tự mình trở về gia tộc. Hành trình trong cấm địa đã mất ba tháng. Nay chỉ còn ba tháng mà thôi. May thay đường về tới gia tộc cũng không còn xa.

Ở phía xa lúc này bất chợt vang lên một tiếng nổ làm Sở Thiếu Hoa chú ý. Hắn khựng lại một thoáng sau đó thì cải biên phương hướng tiến về nơi đó.

Bạn đang đọc Trúc Tử Tiêu Dao sáng tác bởi mahoangthiennhai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mahoangthiennhai
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.