Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về Sở Gia

Tiểu thuyết gốc · 2375 chữ

Trong một mảnh rừng vắng có hai nhóm người đang đối đầu nhau. Một bên là những thiếu niên nam nữ toàn thân bạch y trắng muốt. Một bên lại là những thiếu niên nam nữ toàn thân hắc y. Sở Thiếu Hoa đứng từ xa nhìn lại có chút hơi nhướng mày.

- Bọn họ không hề toát ra chút sát khí nào! Này có vẻ không đúng nha?

Sau khi nhìn kỹ lại, Sở Thiếu Hoa liền chọn án binh bất động. Tay hắn bắt một pháp quyết, sau đó thì toàn thân liền chìm vào đêm đen.

Phía bên kia, hai nhóm người bắt đầu có động tĩnh. Một lão giả mang theo một đầu rắn từ trong rừng bay ra đáp xuống khoảng trống giữa hai nhóm người. Sau đó một lão giả khác cũng mang theo một đầu rắn bay ra. Hai người trước sau một đen một trắng, lão giả áo đen nói:

- Trần trưởng lão! Ngươi chậm một bước!

Lão giả áo đen nói:

- Hừ! Lạc Tiêu ngươi dùng tiểu xảo khiến ta bị lỡ một nhịp. Ngươi thấy mình có đáng mặt anh hùng hay không?

Lão giả gọi là Lạc Tiêu nói, trong lời có ý nhạo báng:

- Ra giang hồ đám người Quang Minh Cốc các ngươi còn đem cái sự thanh cao giả tạo đó ra dùng. Hừ! Đám người giả nhân giả nghĩa!

- Ngươi! Hử!

- Ồ!

Một khắc này cả hai cùng kêu một tiếng, nghe ra sự kinh ngạc bên trong. Chẳng biết từ lúc nào có một đầu Tử Đằng đã vờn quanh bọn họ. Sau cùng thì dây leo chằng chịt đã bao vây bọn họ vào giữa.

Sau khi tiếng kêu kinh ngạc của hai lão giả phát ra, những thiếu niên nam nữ kia cũng đã nhận ra tình thế của mình. Bọn họ giật mình rút binh khí chĩa thẳng vào đám dây leo. Sở Thiếu Hoa ở phía xa âm thầm cười nói:

- Còn bảo sao không thấy sát khí! Thì ra là Lục Tiên Đằng!

Thứ dị vật này ăn không phải là thịt người mà là sáu món rất kỳ lạ bao gồm sát khí, tà khí, uế khí, niệm lực, linh hồn và linh chủng.

- Bọn này không phải chỉ ở Nam Hoang thôi sao? Sao giờ lại mò đến đây rồi?

Thứ này không quá đáng sợ nhưng khá khó chơi. Bị nó cắm xúc tu vào người thì coi như xong. Cách duy nhất là một kích chí mạng xuyên thẳng U Hải của nó.

Hai lão giả kia cũng không phải hạng tay mơ, thấy tình hình có biến thì liền áp xung đột xuống mà chỉ huy mấy thiếu niên liên thủ bày trận. Nhìn qua thủ pháp liền biết bọn hắn là cùng một môn. Một cái xúc tu của Lục Tiên Đằng vung tới liền bị hai lão chém đứt. Cái xúc tu này rơi xuống chưa chạm đất đã hóa thành một đoàn khí phiêu lãng bay về một hướng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, lão họ Lạc sững người, sau đó mới giật mình quát:

- Lục Tiên Đằng! Mọi người cẩn thận!

Nghe mấy từ này lão họ Trần cũng giật mình quát:

- Là Lục Tiên Đằng vạn năm trong Thập Vạn Kiếm Sơn sao? Nhanh! Nhanh kết ấn thủ hộ Thần Hải! Nhanh lên!

Nhưng mấy từ này lại khiến Sở Thiếu Hoa đơ người ra. Sau đó thì hắn rú lên một cách kinh dị:

- Con bà nó! Đi mòn gót chân tìm không thấy!

Hắn tung người lên, tay rút trường kiếm chém đến một phương. Chính là phương hướng mà đoàn khí lãng kia bay đến. Lục Tiên Đằng sau vạn năm có thể sinh ra một thứ trong U Hải, gọi là U Châu. Thứ này đáng giá để ra tay. Nhưng xuất hiện cùng hắn còn có một cái bóng trắng vô cùng tuyệt mỹ. Nhìn thấy người này, mặt mày Sở Thiếu Hoa trừng mắt quát.

- Tiểu nương tử! Thứ này là của ta! Nàng đừng hòng đụng tay vào!

Nghe hắn nói vậy, nàng chỉ liếc một cái rồi vung tay bắn ra một mảnh lụa trắng nhắm thẳng hướng U Hải của Lục Tiên Đằng.

Sự xuất hiện của hai người làm những người có mặt ở đó sững sờ.

Sở Thiếu Hoa thấy nàng đánh ra đại chiêu thì quát.

- Xích Vũ! Ngươi chặn nàng lại giao ước chúng ta coi như thành!

"Oành"

Ngay sau tiếng quát lập tức có một đoàn khí lãng màu đỏ từ không trung bắn đến. Những tiếng nổ liên tiếp nhau làm mọi người hoa cả mắt. Sau đó làm một chấn động rất lớn, từ dưới mặt đất ở phía trước bỗng mọc ra một cây trụ băng nhắm thẳng hướng nữ tử bạch ý. Nàng giận dữ đưa tay đánh ra một chưởng. Lập tức cả không trung rung động.

Sở Thiếu Hoa nhanh hơn nữ tử bạch y vài hơi thở liền dễ dàng kết ấn đánh ra đại chiêu.

- Thiên Thủ Ma Tướng! Phiên Vân Chưởng!

"Oành"

Từ sau gáy của Sở Thiếu Hoa bắn ra một đoàn quang mang hóa thành một hình tướng quỷ dị. Pháp tướng này chỉ có một cái đầu nhưng có ba khuôn mặt. Mỗi khuôn mặt một biểu cảm. Pháp tướng cao lớn có đến một ngàn cánh tay, mỗi cánh tay lại bắt một ấn quyết. Một cánh tay trong đó huy động pháp lực đánh ra một chưởng nhắm thẳng U Hải của Lục Tiên Đằng trong bóng tối.

"Oành"

U Hải của Lục Tiên Đằng bị chưởng này đánh nát. Sau đó Sở Thiếu Hoa lao đến, đôi mắt hắn khóa chặt một quả cầu nhỏ màu đen bay ra từ bản thể của Lục Tiên Đằng. Sau khi chụp được quả cầu này vào tay, hắn quát to:

- Bạo!

Ầm! Ầm! Ầm!

Hàng chục tiếng nổ vang, bụi bay mù mịt một vùng.

Dứt khoát và nhanh gọn. Ra tay phải dùng đại chiêu, đắc thủ thì dứt khoát trả một cái giá lớn để đào thoát. Đó là những gì Sở Thiếu Hoa học được.

Sau khi bụi mù bay đi, đám người hai phe hắc bạch ngã trái ngã phải nằm rên rỉ. Không ai chết cả! Còn nữ tử đã đáp xuống một nhánh cây. Sau khi nhìn lại chiến trường, khuôn mặt nàng trở nên đặc sắc.

- Pháp lực! Hắn vậy mà còn chủ tu Pháp Hải. Ba hải hắn đều chủ tu! Hắn sao làm được điều này?

Ba tháng này nàng theo đánh Sở Thiếu Hoa không phải vì bốc đồng. Thực tế thì ban đầu nàng đang tắm, vô tình bị Sở Thiếu Hoa trông thấy nên muốn ra tay đánh cho hả giận. Sau một vài trận chiến nàng giật mình phát hiện Sở Thiếu Hoa vậy mà đồng tu Linh Hải và Thần Hải. Từ đó mới theo truy sát hắn cả một đoạn. Giờ đây khuôn mặt nàng lại trở nên đặc sắc gấp bội.

- Hắn là thần thánh phương nào vậy chứ!

Nàng đang phân vân có nên đánh theo Sở Thiếu Hoa nữa hay không thì có một đoàn tia sáng từ trong túi trữ vật bắn ra. Một giọng nói phát ra từ trong đó.

- Uyển Nhi! Trở về gia tộc gấp! Con đã chậm trễ hai tháng rồi! Hạn trong mười ngày nữa phải về trong tộc, nếu không xử theo gia quy!

Nghe câu này, mặt mày nàng trầm xuống. Nàng quay người theo một hướng rồi phiêu phiêu rời đi. Chỉ còn lại đám người nằm la liệt ở đó.

Hai lão già đỡ người dậy, sau khi bình tĩnh lão áo trắng mới than thở nói:

- Đúng là phong phạm cao thủ. Ra tay đều là một kích chí mạng. Bọn họ là ai mà sao mạnh dữ vậy?

Lão áo đen trầm tư một chút mới nói:

- Thiếu niên công tử kia thì ta không biết. Vị tiên nữ kia hình như là Đại tiểu thư Mặc gia.

- Sao! Cổ Thế Gia Mặc Gia Kiếm Phong!

- Đúng rồi!

- Chẳng trách! Khoan! Hình như còn ba tháng nữa là đến lễ đính hôn của Đại tiểu thư Mặc Gia và Tiểu công tử Sở Gia. Vừa nãy công tử kia gọi nàng là nương tử! Lẽ nào…

- Người nói vô tình, người nghe hữu ý! Người nói thế đám hài tử nhà chúng ta sẽ sốc nặng đó!

Hai lão già cùng quay sang đã thấy đám thiếu niên phía sau trợn trừng mắt.

Lại nói về Sở Thiếu Hoa, tên này sau khi lấy được U Châu thì mừng rỡ chạy thật xa rồi tìm một cái động đá thiên nhiên để chui vào. Sau khi hắn điều tức xong, một thanh tiểu kiểm nhỏ bay ra. Từ trong đó hiển hóa ra một gã trung niên mặc áo bào đỏ. Thân ảnh gã chỉ lờ mờ không phải là thực thể. Gã nói:

- Ngươi nói phải giữ lời đấy!

- Mệt quá! Chuyện này tính sau đi! Ngươi nói xem bây giờ ta phải làm sao mở ra U Hải?

- Lấy U Châu nhét vào U Hải là xong!

- Con bà nó! Ta không có mở ra U Hải thì nhét thế đếch nào?

- U Hải ở đâu?

- Mi tâm!

- Thì nhét vào mi tâm!

- Ừ ha!

Không đợi Sở Thiếu Hoa kịp phản ứng, lão giả đã phất tay đem U Châu đẩy thẳng vào mi tâm hắn. Giống như những lần trước, chẳng có hiện tượng siêu nhiên nào xảy ra cả. Chỉ thấy U Châu chui tọt vào U Hải của Sở Thiếu Hoa mà chẳng có cbuts khó khăn nào.

- Quái thai!

Gã phán một câu rồi chui lại vào thanh tiểu kiếm. Thanh tiểu kiếm này hóa thành tinh quang biến mất trong Thần Hải của Sở Thiếu Hoa.

Tu sĩ có Tứ Hải, Linh Hải dưới đan điền. Thần Hải trước ngực, Pháp Hải sau gáy và U Hải giữa mi tâm. Tứ Hải theo thứ tự đối ứng với Tứ Đại Bản Nguyên Chi Lực là Nguyên Tố Chi Lực, Sinh Mệnh Chi Lực, Pháp Tắc Chi Lực và Tinh Thần Chi Lực.

Thường nhân tu luyện chỉ có một khả năng là lấy một vật chứa đựng khí tức bản nguyên dùng nó làm Khí Linh khai phá một chủ hải. Sau đó tu luyện khai thông kinh mạch đến ba hải còn lại. Dùng các hải này hấp thụ các loại bản nguyên chi lực để tu bổ Chủ Hải. Biến chủ hải thành một căn cơ nuôi dưỡng Khí Linh. Chủ hải càng lớn mạnh thì tu vi kẻ đó càng cao. Kết hợp cùng công pháp huyền ảo và cao thâm có thể xưng bá một vùng.

Tu vi thường không có giới hạn quá rõ ràng. Chỉ có đại cảnh giới bao gồm dẫn nhập, tu sĩ, thiên sư, đại trí giả và siêu thoát.

Chức nghiệp theo Tứ Hải cũng có bốn đạo bao gồm Chiến Binh, Linh Sư, Pháp Sư Và Vu Sư. Mỗi đạo lại có hàng trăm hệ phái.

Cái tên quái thai Sở Thiếu Hoa vốn là người phương khác không thuộc về Đại Hoang Thế Giới này. Từ khi mở mắt thấy mình đã là một tên hài tử mới có vài ba tuổi thì bản thân đã sốc đến cực độ. Mấy tháng liền ăn uống chẳng ngon lành. Đến khi phát hiện bản thân không thể mở Tứ Hải thì lại càng sốc. Ấy là lúc hắn đem tiểu kiếm làm theo lời Mã Thúc khai phá Thần Hải. Người thường khai phá Tứ Hải, thiên địa cảm ứng ban dị tượng. Còn hắn đem Thần Hải khai phá chỉ thấy nó như một cái hố đem ngòm.

Người ta khai phá Tứ Hải, đem kinh mạch hấp thụ Bản nguyên chi lực nuôi dưỡng tu vi. Hắn thì đến một tí lực lượng đó cũng chẳng biết làm thế nào hấp thu. Bi ai hơn kiến thức ngày xưa hắn tu luyện chả có lấy một cái có thể sài được.

Sau này một lần vô tình hắn phát hiện thanh tiểu kiếm có chứa một Linh hồn thể tên là Xích Vũ.

- Ngươi! Ngươi nhìn thấy ta?

- Con mẹ nó! Ngươi đứng lù lù ra đó! Mắt ta mù sao không thấy ngươi!

Đó là hai câu chào hỏi nhau của bọn họ.

Sở Thiếu Hoa từ khi tỉnh dậy hắn có thể nhìn thấy m Linh. Một loại năng lượng đến từ Cửu U Giới. Chuyện này khiến hắn sầu muộn không thôi.

- Ta vậy mà lại thấy ma!

Thời gian bình yên trôi qua, hai tên này cũng dần làm quen với nhau. Từ đó Sở Thiếu Hoa phát hiện ra chỉ cần để một vật có linh tính bên trong Thần Hải, nó lại có thể mô phỏng năng lượng của vật ấy. Trong Thần Hải là thanh tiểu kiếm. Trong Linh Hải là một cái lò lửa hắn tìm thấy trong Nam Hoang. Trong Pháp Hải là một bức tượng quỷ ba mặt ngàn tay trong U Minh Cấm Địa. Bây giờ hắn đem U Châu bỏ vào trong U Hải. Không biết tác dụng nó thế nào?

Lại nói tới số hắn khổ! Lão Mã Thúc bảo nam nhi phải tự cường nên đem hắn đá vào Nam Hoang lịch luyện. Ai dè hắn đi lạc một phát đã bảy năm. May sao hắn cũng từng mang tiếng là Ma Quân, không phải là một tên hài tử vắt mũi chưa sạch. Lại nhớ năm đó gia tộc mình ở Trung Châu, Núi Tiêu Phong có một cái hôn ước gì đó, bảy năm qua đi hắn cũng ráng mò về.

- Về kiếm một bà nương tử đi! Mấy năm qua đi không biết gia tộc thế nào rồi?

Năm mười tuổi hắn rời gia tộc đến thăm Ngoại Công, sau đó được Mã Thúc bảo hôn dẫn đi lịch luyện. Giờ quay lại gia tộc không biết người còn cảnh còn hay không?

- Y như ông cụ non?!

Bạn đang đọc Trúc Tử Tiêu Dao sáng tác bởi mahoangthiennhai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mahoangthiennhai
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.