Dư Na
""Tứ Đại Danh Bộ chấn Quan Đông"" là tác phẩm võ hiệp đầu tay của Ôn Thụy An, mang phong cách tương đối giống Cổ Long.
Kim Dung, Cổ Long, Hoàng Dịch, Lương Vũ Sinh và Ôn Thụy An, năm đại gia võ hiệp này đều có phong cách riêng.
Truyện Kim Dung thường có cốt truyện trải rộng, bối cảnh hùng vĩ, nhân vật đầy đặn, đặc biệt là tình cảm được khắc họa rất tinh tế và sâu sắc. Sách của Cổ Long thì nổi bật với ngôn ngữ ngắn gọn, phong cách quỷ dị, đậm chất cá tính. Hoàng Dịch có phong cách hoành tráng, bay bổng nhưng không thiếu sự chặt chẽ, phức tạp nhưng vẫn rõ ràng.
Lương Vũ Sinh có văn phong tỉ mỉ, cẩn thận, phù hợp với độc giả mới nhập môn hoặc những người đọc chậm. Ông cũng được xem là người có tài năng cao nhất trong ngũ đại gia.
Còn Ôn Thụy An lại có phong cách đa dạng, một số tác phẩm gần với Cổ Long, số khác lại gần với Kim Dung. Tác phẩm của ông hư hư thực thực, số lượng nhiều, nhưng thường có cái kết dang dở. Thêm vào đó, Ôn Thụy An rất táo bạo, những chi tiết thừa thãi, không cần thiết cũng dám viết dài lê thê, khiến cho tác phẩm có lúc hay, lúc dở.
Trương Đàm không thể viết được cái phong cách quỷ dị của Cổ Long, cũng không có những ý tưởng kỳ lạ như ông.
Nhưng việc thuật lại thì hoàn toàn ổn. Văn phong của anh tương đối giản dị, có chút hơi hướng Kim Dung, luôn dùng lối viết đơn giản để kể lại các tình tiết câu chuyện.
Nếu phải tìm một từ để hình dung phong cách viết của anh thì đó là ""chững chạc"".
Anh không đi vào những chi tiết rườm rà, không có những chi tiết thừa thãi, không ngâm thơ vịnh phú, hay cố tình chia câu thành nhiều dòng để viết.
Ví dụ, có những tác giả võ hiệp thích viết: ""Hắn đến... Trong tay hắn có cái gì, ba ngón tay đang nắm... Lăn lộn không thèm để ý lại cẩn thận từng li từng tí... Màu đen như hổ phách, là một cái bình trong suốt... Hắn từ trước tới giờ không uống đồ trong bình... Nhưng mà... Luôn có ngoại lệ... Lúc xào rau, vẫn là phải cho thêm một ít.""
Trương Đàm thì sẽ viết: ""Hắn đến để mua nước tương.""
Dĩ nhiên, Trương Đàm có chỉnh sửa, cắt gọt những chi tiết thừa, giữ lại những tinh túy của nguyên tác. Nhưng anh cũng rất đầu tư vào chi tiết. Trong đầu anh có hình dung rõ ràng về việc chuyển thể nguyên tác thành phim, kịch truyền hình, từ cảnh đánh nhau, bối cảnh xung quanh, đến cả những biểu hiện nhỏ của nhân vật, tất cả đều được anh thêm thắt miêu tả.
Điều này giúp cho người đọc dễ dàng hình dung ra được một bức tranh tổng thể trong đầu.
""Có tiền mua laptop thì tốt, mới viết chưa đến ba ngàn chữ mà cổ tay đã mỏi nhừ."" Một buổi tối, chỉ viết được khoảng ba ngàn chữ, Trương Đàm có chút không hài lòng.
Muốn gửi bản thảo, ít nhất phải viết được một vạn chữ để người ta thấy được cái hay, cái hấp dẫn của nó.
""Ngày mai sẽ bắt đầu học, có vẻ như trường không có huấn luyện quân sự mà vào học luôn. Dù sao tôi cũng chưa có định hướng gì cho thi đại học, nên khi đi học sẽ tranh thủ viết lách kiếm tiền, đó mới là việc quan trọng nhất.""
Tắt đèn, đi ngủ.
...
Ngày thứ hai, Trương Đàm tỉnh dậy trong tiếng ồn ào của ký túc xá.
Nhìn chiếc đồng hồ điện tử ba đồng để ở đầu giường, đã 7 giờ 10 phút sáng.
""Mau dậy đi Trương Đàm, đừng để muộn."" Chu Vũ, một người cao lớn, hơi mập nhưng lại có vẻ yếu đuối, nhút nhát và khá ẻo lả, giục.
""Biết rồi."" Trương Đàm bật dậy, suýt chút nữa làm gãy ván giường, ""Giường tệ thật, ván cứng quá, ngủ không thoải mái.""
""Ở nhà cậu ngủ giường mềm à?"" Chu Vũ hỏi.
Trương Đàm ngớ người ra, hình như bây giờ ở nhà cậu cũng ngủ ván cứng, chỉ là trước khi trọng sinh thì quen ngủ nệm cao su thôi: ""Ừ, giường mềm.""
""Giường mềm không tốt, nhất là khi cơ thể đang phát triển.""
""Cũng đúng."" Trương Đàm gật gù, đứng dậy, ""Cậu có biết ước mơ của tôi là gì không?""
""Gì?""
""Mỗi ngày đều tỉnh dậy trên chiếc giường rộng năm vạn mét vuông, đối diện hai trăm nữ hầu..."" Vừa mặc quần áo, vừa cầm cốc và bàn chải đánh răng, Trương Đàm vừa huơ tay múa chân, tưởng tượng đến cảnh tỉnh dậy mà chỉ phiền não vì quá giàu, ""Đi ra, lũ tiền mặt đáng ghét, đừng làm phiền ta.""
Trong phòng tắm đông nghịt người, tân sinh của khu ký túc xá mái ngói chen chúc nhau.
Trương Đàm, người đã quen sống một mình, thực sự không quen với cảnh tượng đông đúc thế này: ""Haizz, thuê phòng bên ngoài đúng là việc cấp bách!""
""Hai ngày này còn đỡ, ký túc xá coi như sạch sẽ, chờ mấy ngày nữa giày dép bốc mùi, chắc chắn tôi sẽ bị ngộ độc mất... Mà thôi, năm đó mình đã sống thế nào nhỉ?""
""Thật là dễ hư hỏng.""
Rửa mặt xong, đánh răng xong, đã 7 giờ 20, Chu Vũ và Vương Phi Hổ giục Trương Đàm nhanh lên, trong thời gian ngắn, ba người đã có cảm giác như thành một hội.
Ba người nhanh chóng đi ra đường lớn, trên đường từng nhóm người vội vã, đổ xô đến hai quán ăn sáng.
Một quán bán bánh bao với sữa đậu nành, xíu mại, canh cay, bánh bao nhân nấm hương, bánh bao nhân miến, bánh bao nhân dưa muối và bánh bao nhân thịt.
Một quán khác bán đồ chiên rán, quẩy, bánh rán, nem rán, bánh ngọt, thịt viên, trứng luộc và cả sữa đậu nành.
Hai quán đều bán sữa chua Phong Đại đặc sản địa phương.
""Bốn bánh bao nhân nấm hương, một hộp sữa chua.""
""Tổng cộng hai đồng.""
""Của anh.""
Bánh bao nóng hổi vừa tới tay.
Sữa chua mát lạnh, hương vị vẫn như năm xưa.
Phong Đại là tập đoàn sản xuất sữa chua địa phương, giá cả phải chăng và luôn đảm bảo độ tươi mới. Nhà máy của họ đặt tại trấn Song Đôn, nên mỗi sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, các nhân viên đã dùng xe xích lô chở sữa chua mới ra lò đến các quán ăn sáng và cửa hàng nhỏ trong trường trung học Song Đôn để bán.
Ngày ấy, Trương Đàm đặc biệt thích sữa chua của Phong Đại, và đã uống loại sữa chua này gần như suốt ba năm liền.
Sau này, khi lên Hợp Phì học đại học, anh vẫn tiếp tục mua sữa chua Phong Đại để uống. Tuy nhiên, niềm vui không kéo dài, vào khoảng năm 2007, tập đoàn Phong Đại đã bán mảng sữa chua cho tập đoàn Bạch Đế. Thương hiệu sữa chua Phong Đại cũng từ đó mà biến mất. Dù vậy, cả Bạch Đế và Phong Đại đều là doanh nghiệp của Hợp Phì, nên dù ai sản xuất thì cũng đều là sữa chua quê hương cả.
Hương vị quê nhà thật khó quên.
""Ngon quá!""
Bước lên những bậc thang quen thuộc, rẽ trái lên tầng hai của khu giảng đường, ngay khúc ngoặt đầu tiên là lớp 10 của Trương Đàm.
Lúc này, khu giảng đường rất nhộn nhịp, các lớp đang bắt đầu phát bàn ghế theo danh sách học sinh. Khi Trương Đàm và các bạn nhận xong bàn ghế thì cũng đã hơn tám giờ.
Cô Dư Na, chủ nhiệm lớp 10, người có ngoại hình tương đồng với người mẫu Vu Na, cuối cùng cũng đến.
""Chào các em, cô là Dư Na, chủ nhiệm lớp của các em. Các em hãy tự mang bàn ghế vào lớp, chọn chỗ ngồi trước, lát nữa chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ngồi sau.""
Nghe đến việc chọn chỗ, Trương Đàm không hề do dự, xách ngay bàn chạy xuống cuối lớp, chọn vị trí thứ hai từ dưới lên, gần cửa sổ và cửa sau.
Đây là thói quen của anh, từ thời đại học anh đã thích ngồi những vị trí cuối lớp.
Vị trí sát vách tường thì dễ bị bẩn do vôi, không tốt. Vị trí thứ hai từ dưới lên vừa không bị chú ý, vừa gần cửa sau và cửa sổ, không khí thoáng đãng, tan học cũng tiện đi lại, đôi khi còn có thể gặp các bạn nữ xinh xắn đi ngang qua.
Một vị trí quá tuyệt vời!
""Được rồi, mọi người đã tìm được chỗ ngồi, bây giờ hãy giữ trật tự."" Cô Dư Na đứng trên bục giảng, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ ngượng ngùng và non nớt.
Sau lời cô Dư Na, phòng học ồn ào dần trở nên im lặng.
Trương Đàm cũng theo tiếng nhìn lên cô Dư Na trên bục giảng.
""Cô Dư Na, chúng ta lại gặp nhau rồi.""
"
Đăng bởi | tieulang273 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |