Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muội nguyện đánh đổi tất cả

Tiểu thuyết gốc · 1571 chữ

Chương 26: Muội nguyện đánh đổi tất cả

Trước lời nói của ả, hai hàng lông mày đen láy cong cong hình lá liễu của Gia Mỹ thoáng chau lại.

Mặc dù cảm thấy cực kỳ thất vọng, nhưng vì đã từng lường trước việc này, nên rất nhanh tinh thần của nàng đã bình lặng lại như cũ.

Môi hồng khẽ động:

- Vậy ý của ngươi là? Ngọc thạch cùng vẫn?

Nghe vậy, Liễu Như Yên vừa bật cười “khanh khách”, vừa giễu cợt nói:

- Ngọc thạch cùng vẫn? Ngươi lấy tư cách gì nói với ta điều đó?

Gia Mỹ không đáp, âm thầm tích tụ Võ Lực vào hai cánh tay.

Thấy con nhỏ này im lặng và chỉ dùng ánh mắt nồng nặc sát khí nhìn mình, Liễu Như Yên nhíu mày, lập tức phóng xuất thần ý.

Nhớ tới những lần giao chiến của cả hai, sau đó nhìn vào gương mặt lạnh lùng không bộc lộ một tia cảm xúc kia, hai mắt hạnh của Liễu Như Yên lộ vẻ ái ngại.

- Không biết con nhỏ này đang nói thật hay giả bộ? Tuy nhiên mình đang bị thương.

- Với lại, chó cùng dứt dậu. Để phòng vạn nhất, mình cũng không cần mạo hiểm thách thức nó làm gì.

Rời khỏi mạch suy nghĩ, Liễu Như Yên thấy Gia Mỹ di động, liền đưa tay vào trong ngực, cầm ra một con dao nhỏ và xoay xoay nó vài vòng, sau đó phi mạnh tới thân ảnh đang lao lên kia.

Vừa lao lên thì thấy một mũi dao nhọn hoắc đang xé gió lao về phía mình, Gia Mỹ không hoảng, nhẹ nhàng lách người né khỏi quỹ đạo bay của nó.

Tức nhiên, Liễu Như Yên cũng không ngu ngốc tới nỗi nghĩ rằng một đòn này có thể lấy mạng con nhỏ này. Thế cho nên, tay của nàng lập tức vươn ra bóp lấy cổ của Thi Sách.

Liễu Như Yên vừa nhấc bổng người của hắn lên, vừa lạnh lùng nói:

- Bổn tiểu thư cũng không phải là người nói lời không giữ lấy lời. Muốn ta thả hắn ra ngay lập tức, cũng được thôi.

Sau khi tránh khỏi phi đao, Gia Mỹ đang tính lao lên ăn thua đủ thì thấy một màn này liền tức tốc đứng lại.

Nhìn cơ thể của ca ca đang co giật không ngừng, còn sắc mặt thì đỏ bừng bừng, Gia Mỹ hoảng hốt hô to:

- Mau buông Thi Sách ca ca ra? Ta biết nhà ngươi không dám giết huynh ấy.

Bị nói trúng tim đen, Liễu Như Yên gõ gõ vào đầu của mình vài cái, sau đó nhún nhún hai vai, đáp:

- Á á! Xém xíu nữa quên mất là ta không thể giết hắn a.

Dứt lời, những ngón tay trắng nõn đang bóp lấy cổ của Thi Sách dần buông lỏng ra.

Theo đó, cơ thể của Thi Sách từ từ trôi tuột xuống. Tuy nhiên không để Gia Mỹ thở phào nhẹ nhõm, một tay khác của Liễu Như Yên lập tức bắt lấy cánh tay trái của hắn.

Ngay sau đó, vài tiếng khô khốc “rốp rốp” vang lên và đi kèm theo đó là thanh âm kêu la thất thanh của Gia Mỹ:

- Khônggggg! Liễu Như Yên! Ngươi mau dừng tay!

Chứng kiến từng ngón tay cháy đen của Thi Sách ca ca đang bị bẻ gãy từng đốt một, Gia Mỹ bỗng cảm thấy lồng ngực của mình đau đớn tột độ dường như bị vạn tiễn xuyên tâm.

Nàng cũng rất muốn lao lên cứu ca ca, nhưng lực bất tòng tâm.

Đúng! Gia Mỹ có thể đồng quy vu tận với Liễu Như Yên, thế nhưng trong tình thế ngoặc nghèo như hiện tại, vị thế của đôi bên khác biệt, bản thân đã rơi hoàn toàn vào thế hạ phong. Nếu vọng động, việc này có thể khiến ả ta thẹn quá hóa rồ gây tổn hại cho huynh ấy.

- Phụt!

Huyết khí công tâm, Gia Mỹ không thể kiềm nén được nữa lập tức ôm ngực, sau đó phun ra một máu.

Thấy một màn này, Liễu Như Yên bật cười “khanh khách”. Con nhỏ này càng bị hành hạ, càng cảm thấy đau đớn, thì nàng càng cảm thấy cực kỳ hả dạ.

- Không sai! Không sai! Cảm giác sung sướng lân lân này, chính là nó. Haha!

Bỗng nhiên, đồng tử của Liễu Như Yên giãn ra vì nhận thấy một điểm khác lạ. Đó là, có một loại khí tức vô hình từ trên người của Gia Mỹ đang nồng nặc bay về phía mình.

Và, chúng nó đều bị cơ thể của nàng hấp thụ. Đây cũng là lúc Dục Viêm Chi Khí trên người của nàng thoáng cô đọng lại và dần dần đổi màu.

- Đây là? Đây là? Chuyện gì xảy ra?

- Thứ này có thể giúp Dục Viêm Chi Thể của mình tiến giai?

Nhận thấy chúng nó đang từ màu hồng cánh sen dần dần đổi sang màu hồng đào, Liễu Như Yên thoáng bất ngờ.

Nhưng chỉ trong vòng chớp mắt, nét bất ngờ ấy bị thay thế bằng nét mừng rỡ khi nàng cảm nhận được thực lực của bản thân đang tăng lên.

- Chắc chắn là vậy!

- Vẫn còn thiếu một xíu, một xíu nữa.

- Chỉ cần thể chất tiến giai thành công, thì cảnh giới của mình cũng sẽ thăng tiến theo.

Tức nhiên Gia Mỹ không biết những điều này. Nghe tiếng cười chói tai kia, nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt tái nhợt của ca ca, sau đó trừng mắt liếc qua gương mặt trái xoan đang ửng hồng lộ nét mừng rỡ ấy.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc giờ này ả yêu tinh kia đã bị băm thành hàng trăm mảnh.

Dường như cảm nhận được ánh mắt giết người của Gia Mỹ, Liễu Như Yên từ trong trạng thái vui sướng bừng tỉnh.

Nhìn loại khí tức vô hình kia không còn bay về phía mình nữa, nàng khẽ nhíu mày nghĩ thầm:

- Tại sao nó lại không bay về phía mình nữa?

Sau khi xem xét thể trạng một lượt, Liễu Như Yên nhận thấy thể chất của mình vẫn chưa tiến giai được, bèng lộ ra ánh mắt thất vọng.

Tuy nhiên rất nhanh chóng, nàng thu lại ánh mắt đó và dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía Gia Mỹ.

Dựa vào trí thông minh của mình, Liễu Như Yên đã nghĩ tới một khả năng.

Đoán rằng việc hành hạ con nhỏ này có thể khiến cho loại khí tức vô hình kia bay về phía mình, Liễu Như Yên khẽ nhếch môi, không nóng không lạnh nói:

- Ta vốn không tin vào cái thứ gọi là tình yêu chân thật, một túp lều tranh hai trái tim vàng. Vì vậy, ta cho ngươi một cơ hội.

- Lần trước, thằng nhóc này vì ngươi mà dám hy sinh cả mạng sống, thế còn ngươi thì sao?

Lau đi vệt máu đang đọng ở khóe môi, Gia Mỹ nghe vậy bèng đảo mắt nhìn về con dao đang ghim dưới nền gạch, bờ môi khẽ động:

- Ý của ngươi là?

Lời của nàng vừa dứt, thì Liễu Như Yên lập tức đáp:

- Thôi! Vốn muốn giết ngươi, nhưng bổn tiểu thư rất lương thiện. Thế nên, mạng của ngươi, ta không cần nữa.

Nhìn con dao sắc lẹm đang ghim dưới nền kia, Gia Mỹ cứ ngỡ Liễu Như Yên muốn mình tự vẫn. Nhưng sự thật luôn khiến người bất ngờ.

Một dấu hỏi to đùng lập tức xuất hiện trong đầu của nàng.

Tuy nhiên, không để Gia Mỹ kịp đợi lâu, thanh âm của Liễu Như Yên lại lần nữa vang lên:

- Mạng của ngươi thì ta không cần. Nhưng dung mạo của ngươi thì khác.

- Cho ngươi nửa khắc. Nếu không tự hủy nhan, thì ta sẽ bẻ gãy cánh tay phải của hắn.

Nhìn Liễu Như Yên vừa nói, vừa cầm cánh tay phải của Thi Sách lên đe dọa mình, Gia Mỹ khẽ bặm một bên môi đến mức rỉ máu.

Đối với một cô gái vừa lớn lên chưa chồng chưa con, thì việc hủy nhan này khác gì chết cơ chứ?

Liễu Như Yên tức nhiên là hiểu rõ điều đó. Dứt lời, đôi mắt hạnh lập tức dồn toàn bộ sự tập trung về phía Gia Mỹ.

Vừa quan sát nhất cử nhất động của con nhỏ này, vừa nở nụ cười tàn độc, Liễu Như Yên phấn khích nghĩ thầm trong lòng:

- Cảm giác này, cảm giác này. Haha! Chính là tư vị này. Mau..mau đưa ra quyết định.

Ngoài Liễu Như Yên, không một ai khác có thể thấy được một loại khí tức vô hình kia lại lần nữa bay ồ ạc về phía nàng.

Trái ngược với vẻ mặt hưởng thụ của Liễu Như Yên, gương mặt tái nhợt của Gia Mỹ giờ đây đang dần trở nên không cảm xúc.

Phượng nhãn trống rỗng khẽ nhìn Thi Sách một cách âu yếm, sau đó lại liếc xuống con dao kia như là chấp nhận số phận nghiệt ngã này.

- Chỉ cần cứu được huynh, muội nguyện đánh đổi tất cả, kể cả hy sinh mạng sống này.

Bạn đang đọc Trưng Nữ Vương! Thắp Lên Ngọn Lửa Vận Mệnh sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.