Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Thanh Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1488 chữ

Chương 27

- Chỉ cần ca ca thành danh, thì nhan sắc của mình có đáng là bao?

Gia Mỹ vừa thì thào, vừa chầm chậm bước tới vị trí con dao.

Thấy con nhỏ này rút con dao ra khỏi nền gạch, Liễu Như Yên phấn khích tới nỗi hai mắt mở to, cơ thể run rẩy lên từng đợt.

- Phải phải! Đúng rồi. Đúng rồi. Nhanh Nhanh… nhanh lên.

Không để cho nàng ta đợi lâu, Gia Mỹ chầm chậm kề dao lên ngang mặt.

Mắt phượng khẽ liếc qua gương mặt của Thi Sách.

Khi nhân diện của ca ca hiện rõ trong ánh mắt đượm buồn ấy thì đây cũng là lúc hai giọt lệ lưu ly lấp lánh nhẹ nhàng lăn dài xuống đôi gò má yêu kiều.

Cảm nhận cảm giác lành lạnh ở nơi gò má, môi hồng nhợt nhạt chợt mỉm cười, nhưng nụ cười này tựa như đóa hoa úa tàn đang rơi rụng từng chiếc cánh một trong chiều đêm hiu quạnh.

Bàn tay cầm dao tiến sát. Đôi bờ mi khép lại.

- Tách!

Lệ rơi xuống nền vang lên một thanh âm trầm đụt khiến cho người nghe phải cau mày, Gia Mỹ cũng không ngoại lệ.

Thanh âm này chả khác gì tiếng báo hiệu giờ hành quyết đã đến.

Không một chút do dự, não bộ của nàng lập tức điều khiển bàn tay cầm dao khứa vào mặt.

- Xẹtttt!

Tơ máu đỏ tươi bắn lên.

- Xẹtttt!

Lại một tơ máu đỏ tươi nữa bắn lên bầu trời.

Tức nhiên, những điều này đều do Liễu Như Yên mường tượng ra.

Một nhát này nhanh như chớp, tưởng chừng như không có gì có thể ngăn cản được. Vậy mà giờ đây, người một nơi, dao một ngả, như chưa hề có cuộc thân mật.

Nhận ra sự thật trái với ý muốn này, Liễu Như Yên đứng hình, ngơ ngác nhìn con dao nằm dưới mặt đất, rồi lại đảo mắt nhìn Gia Mỹ vẫn còn đứng như trời trồng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhớ lại tiếng “xẹt” lúc nãy, cơ mặt của Như Yên giật giật. Trong giây lát đó, vô số câu hỏi cùng một lúc tấn công vào não bộ của nàng.

- Máu đâu? Sao dung nhan của con nhỏ kia vẫn còn lành lặn?

- Thanh âm xé gió kia cũng không phải là giả a? Thật vi diệu!

- Chẳng lẽ là con nhỏ kia ném dao ra?

Cũng may, Liễu Như Yên là một người có tư duy nhạy bén. Nên chỉ cần vài nhịp hô hấp, não bộ của nàng đã xử lý được hết những thông tin này và đưa đáp án phù hợp nhất.

Đáp án hiện rõ, Liễu Như Yên lập tức đề phòng. Thần Ý phóng xuất.

Vừa láo liếc nhìn ngó khắp xung quanh, nàng vừa hô to:

- Kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của ta?

Tương tự như ả ta, Gia Mỹ cũng bất ngờ, ngạc nhiên và ngó nghiên khắp nơi.

Bởi vì đang nhắm mắt, nên Gia Mỹ không biết chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên dựa vào trực giác, kết hợp với bàn tay vẫn còn ê ẩm, nàng âm thầm suy đoán:

- Khi lưỡi dao sắc bén sắp chạm vào làn da của mình, thì hình như có một tia đạn đạo bắn tới.

- Tia đạn đạo này mạnh tới nỗi đánh bật con dao ra khỏi lòng bàn tay của mình ngay khi cả hai va chạm.

- Chắc chắn là vậy!

Nghe Liễu Như Yên hô to, Gia Mỹ từ trong trạng thái thất thố bừng tỉnh, liền vội vã ôm quyền, cúi người nói:

- Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ! Nhưng đây là việc riêng của tiểu nữ, mong tiền bối…

- Ta cứ thích quản đấy.

Bị giọng nói thâm trầm toát lên vẻ tang thương của năm tháng chen ngang, Gia Mỹ ngớ người.

Liễu Như Yên nghe vậy thì cau mày, nghĩ thầm:

- Giọng nói này… sao lại giống đến thế?

Men theo phương hướng mà giọng nói kia phát ra, nàng lập tức đảo mắt liếc nhìn ra ngoài cửa phủ.

Thấy một thân ảnh đứng chắp hai tay ra sau lưng dõi mắt nhìn vào bên trong, Liễu Như Yên giật mình.

Lướt qua diện mạo của đối phương, đôi môi của Liễu Như Yên mím chặt lại, nhịp hô hấp càng ngày càng nặng dần.

Tay của nàng thoáng thả lỏng, Thi Sách từ từ ngã lại vào ghế.

Đáp lại ánh mắt của hai cô gái, ông vừa mỉm cười, vừa rảo bước vào trong.

Phát hiện người này là một thúc thúc tầm khoảng 50 60 tuổi, sở hữu mái tóc trắng bạc, dáng vẻ thì ung dung tự tại không nhiễm bụi trần, Gia Mỹ hơi nhíu mày.

Một gương mặt lạ lẫm, nàng chưa gặp lần nào.

Mặc dù Gia Mỹ không cảm nhận được bất cứ uy áp gì đang tỏa ra từ trên người của ông, nhưng nàng không cần nghĩ nhiều cũng suy đoán được ông ta là một đại cao thủ.

- Võ Quân?

- Chắc chắn là Võ Quân. Nếu không, Liễu Như Yên đã phát hiện sự có mặt của ông ấy từ sớm.

Nghĩ tới đây, khóe môi của Gia Mỹ bất giác hiện một tia vui vẻ.

Liếc nhìn ca ca một cái, thấy hắn vẫn an toàn, nàng thở phào một cái nhẹ nhõm, sau đó không một chút do dự nhảy tới.

Đứng trước mặt của ông, Gia Mỹ hành lễ và nói:

- Tiểu nữ họ Dương, tên Gia Mỹ. Không biết tôn tính đại danh của tiền bối?

Nghe vậy, ông ta nở một nụ cười hiền hậu, vươn tay nâng người của con bé lên, đáp:

- Cháu cứ gọi ta là Liễu Thanh Sơn.

Dứt lời, Liễu Thanh Sơn đảo mắt qua Liễu Như Yên và nói:

- Nữ nhi ngoan! Con khỏe chứ?

Bị giọng nói mang theo dư vị tình thương mến thương này đánh thức, cả cơ thể của Liễu Như Yên chợt run lên từng đợt, hai hốc mắt bỗng chốc hoe đỏ.

Không thể kìm nén được cơn xúc động, nàng che miệng, lật đật chạy tới. Thấy Gia Mỹ chắn ngang, nàng liền hất con nhỏ này ra và mếu máo nói:

- Phụ thân.. Con khỏe!

- Phụ thân đi đâu mà suốt cả tháng nay không liên lạc với con vậy? Có biết rằng… con lo lắng cho phụ thân nhiều lắm không?

Nghe thế, Liễu Thanh Sơn vươn tay tới xoa xoa đầu của nữ nhi, hết sức quan tâm đáp:

- Bộ xương gia này vẫn còn chắc lắm. Ngược lại là con, sao lại bị thương thế nặng như thế này?

Nghe vậy, Liễu Như Yên liền xoay người, chỉ tay vào Gia Mỹ, vừa dậm chân vừa lau nước lệ nói:

- Tất cả đều do con nhỏ này gây ra. Huhu! Phụ thân mau làm chủ chon con?

Đứng ở một bên, Gia Mỹ nghe vậy bỗng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

- Phụ thân của Liễu Như Yên?

Nàng ngạc nhiên không phải vì ông ta là Liễu Đô Úy đại danh đỉnh đỉnh, mà là ông ta có thân phận như thế nhưng lại giúp mình.

- Không phải đôi bên đang đối đầu với nhau sao? Đáng lý, ông ta phải đứng về phía nữ nhi của mình mới đúng? Vì sao lại giúp mình?

Nhận thấy nét nghi hoặc đang hiện rõ trên gương mặt của Gia Mỹ, Liễu Thanh Sơn xua tay, tựa tiếu phi tiếu nói:

- Cháu mau uống Linh Dịch này. À! Cho thằng nhãi kia một lọ.

Dứt lời, từ trong ống tay áo, Liễu Thanh Sơn lấy ra hai bình gốm nhỏ màu lục, sau đó đưa ra trước mặt của Gia Mỹ.

Thấy vậy, Liễu Như Yên lập tức dậm chân, tức tối nói:

- Phụ thânnnnnn! Con đang bị thương, nhưng phụ thân không quan tâm con, mà lại đi quan tâm con nhỏ đó.

- Phụ thân có biết con nhỏ này là kẻ thù không đội trời…

Không để Liễu Như Yên nói hết, Liễu Thanh Sơn vươn tay tới ký một cái vào vầng trán đang đỏ bừng bừng kia.

- Á đauuu!

- Huhu!

Thấy một màn này, Gia Mỹ trợn mắt há hốc mồm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vừa khóc, vừa xoa xoa cái trán của mình, Liễu Như Yên giương đôi mắt khó hiểu nhìn phụ thân và nói:

- Sao phụ thân đánh con?

Không quan tâm lắm tới câu hỏi này, Liễu Thanh Sơn trừng mắt liếc Như Yên một cái, sau đó quay sang nhìn Gia Mỹ vẫn còn đang đứng hình hóng chuyện, hằng giọng nói:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, bộ không muốn ca ca của ngươi dự thi vào ngày mai?

Bạn đang đọc Trưng Nữ Vương! Thắp Lên Ngọn Lửa Vận Mệnh sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.