Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1542 chữ

Chương 28

Bị phụ thân trừng một cái, Liễu Như Yên thu lại nanh vuốt, tựa như một con cún con giương ánh mắt lo sợ đợi người vuốt ve.

Nàng sợ. Đúng vậy! Rất sợ ánh mắt này của phụ thân.

Cứ mỗi lần nhìn thấy nó, kiểu gì bản thân đã làm ra một việc gì đó sai lầm khiến cho phụ thân cực kỳ tức giận.

Không quan tâm đến cảm xúc của ả ta, Gia Mỹ liền lập tức bắt hai lục bình ở trước mặt.

- Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ! Ân này Gia Mỹ nguyện nguyện khắc sâu trong tim.

Gia Mỹ biết rõ tác dụng của hai bình Linh Dịch này nên sau khi dứt lời liền chạy đến bên cạnh Thi Sách.

Nàng mở nắp và khẽ nghiêng lục bình.

Theo đó, một dòng nước màu xanh lá cây từ bên trong chảy ra và chầm chậm rơi xuống bề môi khô khốc của hắn.

- Ực! Ực!

Sau khi thấy ca ca hớp được hai ngụm linh dịch, Gia Mỹ lập tức dựng người của hắn lại trong tư thế ngồi thiền.

Bởi vì Thi Sách không biết võ, cho nên hắn sẽ không thể nào chuyển hóa được linh dịch này để chữa thương.

Vì vậy, Gia Mỹ sẽ giúp huynh ấy luyện hóa hai ngụm linh dịch này.

Đặt tay lên lưng của hắn, nàng bắt đầu vận dụng võ lực.

Khi hai bàn tay của Gia Mỹ đã bị võ lực màu đỏ bao bọc hoàn toàn, thì đây cũng là lúc gương mặt nhợt nhạt của Thi Sách dần dần khởi sắc.

Thấy hai đứa nhóc kia đang chữa thương, Liễu Thanh Sơn quay sang nhìn nữ nhi bé bỏng của mình.

Sau khi dùng thần ý quan sát một cách chi tiết thương thế của nữ nhi, ông nhíu mày, thì thào:

- Nặng quá! Có vết tích Hạo Nhiên Chính Khí của Võ Quân để lại.

- Là hắn.

Nghe thế, Liễu Như Yên mở miệng nói. Tuy nhiên lời của nàng đã bị ngăn lại trước cái xua tay của phụ thân.

- Con cũng mau chữa thương đi, có chuyện gì thì hẵng giải thích sau.

Dứt lời, ông lấy ra một bình Hà Thủ Ô.

Nhìn thấy bình thuốc này, hai mắt của Liễu Như Yên lóe sáng, nét uất ức trên mặt nhanh chóng vơi đi.

Không một chút chần chừ, nàng bắt lấy bình Hà Thủ Ô và nhí nhảnh nói:

- Có nó, không quá một tháng, thương thế của con sẽ rất nhanh bình phục lại như cũ.

- Đa tạ phụ thân! Con chữa thương đây.

Liễu Thanh Sơn cười cười và xua tay đáp lại:

- Ừ! Dùng càng sớm càng tốt, kẻo lại xảy ra biến chứng.

- Dạ!

Mọi việc chưa được giải quyết triệt để, nên Liễu Như Yên không cam tâm.

Tương tự như con nhỏ kia, nàng phục dụng Hà Thủ Ô và bắt đầu đả tọa ngay tại chỗ.

Một nén hương trôi qua, sắc mặt của ba nam thanh nữ tú đã hồng hào trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Đây cũng là lúc hai trong số đó đứng dậy.

Thấy Thi Sách vẫn chưa tỉnh, Gia Mỹ hốt hoảng, vừa lay lay hai bề vai của huynh ấy, vừa nói:

- Ca ca! Ca ca!

- Nếu huynh còn không tỉnh lại thì sẽ bỏ qua kỳ thi này mất.

Tuy rằng nàng lay và gọi to, nhưng hai mí mắt của Thi Sách vẫn không một chút động đậy.

Thấy thế, Liễu Như Yên mừng thầm trong lòng.

- Phải! Phải! Haha! Ông Trời có mắt. Haha!

- Tốt nhất đừng bao giờ tỉnh lại nữa. Mà cũng không được, như vậy người gặp bất lợi là mình.

- Chỉ cần hắn bất tỉnh cho đến khi kỳ thi kết thúc là được.

Dường như đọc vị được ý nghĩ của Như Yên, Gia Mỹ quay sang hừ một cái, sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Liễu Thanh Sơn.

- Tiền bối!

Chứng kiến việc kỳ lạ này, hai hàng lông mày của Liễu Thanh Sơn nhíu chặt lại.

Nói thật, động tĩnh của ba người, ông không bỏ sót một giây một chi tiết nào.

Chính bản thân ông là người hiểu rõ hơn ai hết về thương thế của cả ba. Vậy mà giờ đây, thằng nhóc không thể tỉnh lại.

Điều này khiến Liễu Thanh Sơn cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Trong một tòa cung điện nguy ngoa, tráng lệ tựa như một bức tranh lộng lẫy giữa trời xanh, có một chàng thiếu niên đang dùng ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn cảnh vật xung quanh.

Ngẩng đầu nhìn những mái ngói cong vút óng ánh lấp lánh ánh vàng tựa như từng chiếc vảy rồng, sau đó trừng to hai mắt liếc nhìn chín cây cột rồng khổng lồ không biết bao nhiêu người ôm mới đủ đang dựng đứng ở các góc, yết hầu của thiếu niên bất giác trôi lên tuột xuống liên tục.

Não bộ chưa kịp hình dung được viễn cảnh nơi đây, thì ngay tức khắc có vài đạo ánh sáng chói lóa bắn vào hai mắt của hắn.

Không một chút do dự, hắn nghiêng đầu liếc nhìn về nơi đã phát ra thứ ánh sáng chói lóa ấy.

Vừa quay qua, tức thì, tầm nhìn của hắn chỉ toàn một màu trắng xóa, còn hai lỗ tai nổ “oang oang”.

Theo bản năng, hắn đưa tay lên và nheo mắt lại.

Chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì cảm giác chói lóa ấy bỗng tan biến như chưa hề đến.

Tầm nhìn trước mắt hồi phục lại như cũ, cảnh vật lại lần nữa hiện rõ.

Ngay lập tức, thiếu niên trừng to hai mắt, há hốc mồm nhìn vào một vật oai nghiêm đang tỏa ra cửu sắc lấp lánh nằm sừng sững ở giữa đại sảnh.

- Ngai Vàng?

- Nơi này là Hoàng Cung?

Đáp án này vừa hiện ra thì ngay lập tức bị hắn bát bỏ.

- Cách bài trí thì khá giống. Nhưng! Không hợp với lẽ thường a.

Mặc dù chưa tới hoàng cung lần nào, tuy nhiên dựa vào những ghi chép mà bản thân đã đọc, hắn biết đại sảnh trong hoàng cung cũng không sa hoa tới mức độ này.

Bỗng thiếu niên cảm thấy sau lưng của mình lạnh toát, dường như có vật gì đó đang tiến đến. Theo bản năng, hắn xoay người lại thì thấy có một cơn cuồng phong đang bay tới.

Không kịp né, thiếu niên bị nó đánh ngã sấp mặt xuống nền.

Mặc dù ngã mạnh, nhưng hắn không cảm thấy đau đớn, bởi vì đã có vô số lớp mây trắng bồng bềnh êm mịn đỡ lấy cỗ nhục thân này.

Chứng kiến từng áng mây trắng đang lả lướt qua mũi của mình, thiếu niên giật mình, há hốc mồm:

- Đây là?

Nãy giờ chỉ chú ý nội thất ở xung quanh nên hắn còn chưa nhận ra bản thân đang đứng trên vật gì.

Bây giờ nhìn lại, hắn cảm thấy có chút ba chấm.

Lại một ngụm nước bọt nữa được hắn nuốt xuống cổ họng.

- Có chút giống?

Không biết vì lý do gì, thiếu niên dường như thấy nơi này giống với không gian trắng xóa mà hằng đêm bản thân đã mơ thấy.

Bất chợt, một giọng nói thâm trầm từ sau lưng hắn vang lên:

- Bẩm Bệ Hạ! Có kẻ đã tạo ra một vết nứt không gian ở Hỗn Độn Giới. Và vết nứt này đã khai thông con đường tiến đến Nhân Giới.

Nghe vậy, thiêu niên lại lần nữa giật nảy mình. Nhớ lại viễn cảnh trống trơn không một bóng người, từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu nổi lên trên vầng trán hắn.

Không một chút do dự, hắn liền ngoái đầu lại thì thấy xung quanh mình giờ đây đã có đầy ắp dáng người đứng.

Cách hắn mười bước chân, có một ông lão râu tóc bạc phê mặc bạch y đang cúi đầu và ôm quyền hướng về người ngồi trên ngai vàng.

Mà ngồi trên ngai vàng rồng bay phượng múa kia, đó là một người đàn ông tầm tuổi trung niên đang mặc long y, khí chất uy nghiêm oai vũ, nét mặt không giận mà uy khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải nêm nếp lo sợ.

Chứng kiến sự việc kỳ lạ này, thiếu niên ngơ ngác đứng hình trong vài nhịp hô hấp.

- Hung thú Hỗn Độn theo đó đã tiến tới nhân giới và đang lạm sát thiên hạ chúng sinh.

- Mong Bệ Hạ ra tay cứu giúp thiên hạ chúng sinh ở Nhân Giới.

Tới khi giọng nói này lại lần nữa vang lên, thì thiếu niên mới bừng tỉnh.

- Toang rồi.

Biết bản thân đang rơi trong tình cảnh gì, sắc mặt của hắn lập tức tái mét không còn một giọt máu.

- Khoan đã!

Tuy rằng chỉ có vài cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng với tư duy nhanh nhạy, hắn chợt cảm thấy có gì đó sai sai.

Bạn đang đọc Trưng Nữ Vương! Thắp Lên Ngọn Lửa Vận Mệnh sáng tác bởi lauren

Truyện Trưng Nữ Vương! Thắp Lên Ngọn Lửa Vận Mệnh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.