Bắt cá
Diêu Viễn từng viết bài bóc phốt một vụ bê bối của một trang thương mại điện tử nọ. Sau một hồi mặc cả, bên kia đồng ý trả hắn 400 ngàn tệ để "mua" bài viết.
Diêu Viễn bước vào phòng họp, nơi tập trung các thực tập sinh. Hắn chọn một chỗ khuất bóng, ngồi im lặng quan sát.
Một lúc sau, vị chủ nhiệm xuất hiện, bắt đầu bài "ca" quen thuộc về lịch sử hào hùng của tờ báo Kinh Thành Thanh Niên.
Tờ báo Kinh Thành Thanh Niên trực thuộc ủy đoàn thành phố, từ một tờ báo nhỏ, ít người biết đến vào những năm 80, trải qua hơn 20 năm phát triển, đã vươn lên trở thành một trong những tờ báo lớn nhất cả nước. Không chỉ sở hữu đội ngũ phóng viên giỏi, chất lượng tin tức luôn được đảm bảo, tờ báo còn được biết đến với khả năng kinh doanh cực kỳ nhạy bén.
Tòa soạn đã thành lập một công ty truyền thông, chuyên cung cấp các dịch vụ quảng cáo, in ấn, quản lý trang web,... và đang lên kế hoạch niêm yết trên sàn chứng khoán Hồng Kông.
Diêu Viễn biết rõ, đến năm 2004, công ty này sẽ chính thức lên sàn chứng khoán Hồng Kông, một trong những cổ đông lớn nhất chính là quỹ đầu tư mạo hiểm đến từ Nam Phi - MIH - nhà đầu tư của "đế chế" Tencent sau này.
"Tòa soạn báo chúng ta có nhiều mảng, bao gồm tin tức, biên tập, phát hành, đường dây nóng, quản lý trang web,... Về nguyên tắc, mỗi bạn sẽ phải thực tập luân phiên ở tất cả các mảng ít nhất một tuần. Tuy nhiên, thời gian thực tập cụ thể sẽ được linh động thay đổi tùy theo tình hình thực tế."
"Chắc hẳn các bạn đều rất nóng lòng được đi phỏng vấn, viết bài. Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tạo điều kiện cho tất cả các bạn."
"Khi được phân công, các bạn có thể bày tỏ nguyện vọng của mình, ví dụ như muốn làm ở mảng tin tức địa phương, tin tức giải trí,..., chúng tôi sẽ không ép buộc."
Phân công công việc xong, Diêu Viễn và một cô gái tên là Lưu Vi Vi được phân vào bộ phận đường dây nóng.
Bộ phận đường dây nóng có một căn phòng riêng, bên trong chia thành nhiều khu nhỏ. Vị chủ nhiệm bộ phận này họ Tống, dáng vẻ hiền lành, chậm rãi dặn dò:
"Công việc của chúng ta chủ yếu là nghe điện thoại, ghi nhận thông tin do người dân cung cấp, sau đó tổng hợp lại, chuyển cho chủ nhiệm các bộ phận khác phân công phóng viên đi xác minh."
"Có thể nói, chúng ta chính là những người đi tiên phong trong công tác tìm kiếm, khai thác tin tức."
"Năm nay, tòa soạn báo đã trang bị máy tính cho tất cả các bộ phận. Các bạn trẻ chắc sử dụng máy tính thành thạo rồi. Còn tôi, có tuổi rồi, vẫn quen dùng giấy bút hơn."
Tòa soạn báo thì vững như bàn thạch, thực tập sinh như nước chảy bèo trôi, mọi người chỉ xã giao cho xong chuyện, chẳng ai thật lòng coi trọng mấy "chú nhóc" thực tập sinh cả.
Lưu Vi Vi là một cô gái đeo kính, ngoại hình bình thường, có vẻ nhút nhát, rụt rè, đúng chuẩn con nhà lành.
Ngồi im lặng quan sát một lúc, Lưu Vi Vi bỗng quay sang, trừng mắt nhìn người con trai ngồi cạnh.
Tên này chẳng những không hề lo lắng, căng thẳng, ngược lại còn vô cùng ứng dung, tự tại. Hắn lấy từ trong túi ra một tập giấy, một cây bút, một chiếc cốc to tướng như ống pháo và một túi nilon đựng đầy bánh kẹo. Sau đó, hắn pha một cốc nước nóng thật to, ung dung ngồi dựa vào ghế, miệng nhai chóp chép bánh kẹo.
Trên mặt hắn như thể hiện rõ bốn chữ: Ta muốn "câu cá"!
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lưu Vi Vi, Diêu Viễn cười toe toét, chủ động chào hỏi:
"Chào cô!"
"Chào anh."
"Giọng cô hay quá!"
"Ừ, cảm ơn."
"Tôi không phải đang khen cho vui đâu, giọng cô vừa trong trẻo, vừa dịu dàng, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người thích."
"..."
Lưu Vi Vi nhíu mày, gã này bị sao vậy?
Cô lắc đầu, không thèm để ý đến hắn nữa, đeo tai nghe vào, bắt đầu làm việc. Là tờ báo lớn, số lượng cuộc gọi đến đường dây nóng của Kinh Thành Thanh Niên rất lớn.
Hơn nữa, nếu cung cấp thông tin có giá trị, được đăng báo, người cung cấp còn được nhận tiền thưởng, dao động từ 30-80 tệ, tùy theo mức độ hot của tin.
Chính vì vậy, mà ở thời kỳ này xuất hiện một bộ phận người chuyên đi cung cấp thông tin cho báo chí.
Lưu Vi Vi chăm chú lắng nghe từng cuộc gọi, sợ bỏ sót bất kỳ thông tin nào.
Ngồi cạnh cô, Diêu Viễn cũng "miệt mài" ... tán gẫu.
"Ông bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi 69 rồi!"
"Ôi trời, thật quá đáng khi ức hiếp một ông lão 69 tuổi!"
"Chẳng phải quá đáng quá sao? Tôi đã nói là tôi bị tê liệt, không nhường chỗ được, vậy mà nó, một thanh niên trai tráng, còn hùng hổ chửi bới, nói tôi ăn phân mà sống à? Nó không biết nhìn xem đây là đâu hay sao, tưởng đây là cái chợ để nó muốn làm gì thì làm chắc?"
"Vậy ông có đánh trả không?"
"Tôi đánh trả kiểu gì? Tôi là người có học, có văn hóa, không thèm chấp nhặt với loại người vô học, thiếu ý thức như vậy."
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 75 |