Thu thập tư liệu
Giờ nghỉ trưa, Diêu Viễn lôi cuốn sổ tay của mình ra xem, vừa đọc vừa lắc đầu ngán ngẩm: "Đúng là đời sống tinh thần của người dân thủ đô phong phú thật!"
Chỉ sau bốn ngày ngồi trực ở đường dây nóng, hắn đã thu thập được kha khá tư liệu nóng hổi, từ chuyện trên trời đến chuyện dưới biển, từ chuyện "thính phòng" đến những "kinh nghiệm xương máu" được chính khổ chủ chia sẻ.
Những thông tin kiểu này thường được các tòa soạn báo giữ chân để dành cho những ngày thiếu gạo. Khi không có tin tức gì nóng sốt để đăng, họ sẽ lôi những câu chuyện muôn thuở này ra xào cho đủ số.
Thông thường, cánh phóng viên sẽ phải đóng vai để tìm hiểu thông tin. Báo giấy thì còn đỡ chứ bọn đài truyền hình lúc nào cũng muốn có hình ảnh nóng để "câu view". Cũng chính vì chạy theo những hình ảnh giật gân mà nhiều khi cánh phóng viên quên cả trời đất, đóng vai đến mức nhập tâm.
Như trường hợp của anh phóng viên đài truyền hình Tứ Xuyên kia, vì quá tâm huyết với nghề mà quên luôn cả việc mình đang đóng kịch, thế là lỡ tay… cởi luôn cả quần!
Thấm thoát một ngày làm việc lại trôi qua. Diêu Viễn rời khỏi tòa soạn, sau khi lấp đầy bụng bằng bữa tối qua loa, hắn quyết định xóa đói tinh thần bằng một chuyến thăm dò quanh khu vực hồ Đoàn Kết – một công viên nằm ngay sát tòa soạn, được xây dựng từ những năm 50 và hoàn thành vào những năm 80.
Càng về khuya, công viên càng đông đúc người qua lại, trong đó có không ít bóng hồng ăn mặc mát mẻ, nhìn là biết "làm nghề gì" rồi.
Diêu Viễn không vội vàng tiếp cận, hắn đứng từ xa quan sát một lúc, sau khi đánh giá kỹ càng, hắn đi đến một kết luận xanh rờn: chất lượng ở đây có vẻ kém quá. Nghĩ vậy, hắn liền lên xe bus, thẳng tiến đến điểm đến tiếp theo – khu vực gần sông Lượng Mã.
Sông Lượng Mã bắt nguồn từ một con phố nhỏ nằm ngay phía Đông ngoài cửa Trực Môn, chảy theo hướng Đông Bắc qua cầu Tửu Tiên, đổ vào sông Bá ở phía Đông thôn Tây Bá.
Tương truyền, vào thời cổ đại, nơi đây là nơi các đoàn xe ngựa chở hàng hóa từ phương xa đến kinh thành thường dừng lại nghỉ ngơi và tắm rửa cho ngựa. Sau khi tắm xong, người ta sẽ dắt ngựa lên bờ phơi khô, nên con sông này mới có tên là "sông Phơi Ngựa", sau này đổi tên thành sông Lượng Mã.
Phía Nam sông Lượng Mã là khu vực tập trung nhiều văn phòng cao tầng, khách sạn sang trọng như: khách sạn Trường Thành, khu Sanlitun, cùng với đại sứ quán của nhiều nước. Vào năm 2001, nơi đây được xem là khu vực sầm uất của kinh thành.
Lúc Diêu Viễn đến nơi cũng đã hơn tám giờ tối.
Khác hẳn với không khí ảm đạm ở hồ Đoàn Kết, con phố ven sông Lượng Mã lúc này thật sự rất náo nhiệt. Dưới ánh đèn đường le lói, từng tốp, từng tốp những bóng hồng ăn mặc mát mẻ túm tụm buôn chuyện rôm rả.
Hễ cứ có người đàn ông nào đi qua, dù quen hay không, họ đều "nhiệt tình" mời chào bằng những câu từ khiến người ta đỏ mặt.
"Bíp bíp!"
Một chiếc xe Volkswagen Passat sang trọng dừng lại bên vệ đường. Lão tài xế không bước xuống xe mà chỉ hạ cửa kính xuống, trao đổi vài câu với hai cô gái đứng gần đó.
Xong xuôi, hai cô gái nhanh chóng mở cửa xe, lên xe và rời đi trong màn đêm, chỉ để lại ánh đèn đỏ rực của xe hắt hiu phía sau.
"Chậc chậc!"
"Cuộc sống thật giản dị, mộc mạc! Mọi người đều tin tưởng lẫn nhau như vậy, thật đáng quý!" Diêu Viễn thầm cảm thán.
Nghĩ vậy, hắn liền tự tin bước về phía trước, tiến vào vùng phủ sóng của "các chị em". Chẳng cần phải lên tiếng hỏi han gì, chỉ cần liếc mắt đưa tình một cái là tự khắc có người tiếp cận.
Một cô gái cao gầy, chân đi bốt cao đến gối, uyển chuyển tiến lại gần Diêu Viễn. Giọng nói the thé, nghe có chút kỳ quái:"Đi không em? 50 tệ, chỗ "làm việc" rất an toàn!"
"Ở đâu?" Diêu Viễn giả ngu hỏi.
"Ở đằng kia!" cô gái đưa tay chỉ về phía rừng cây nhỏ tối om phía xa.
"Trong rừng á? Không có nhà nghỉ sao?" Diêu Viễn tiếp tục diễn.
"Trong rừng mới "phê", anh có đi không thì bảo?" cô gái bắt đầu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Hay là… cho anh xem hàng trước được không em?" Diêu Viễn vừa nói vừa diễn theo, tiến lại gần cô gái hơn.
Nhưng càng nhìn, hắn càng cảm thấy sai sai, lông mày nhíu chặt như thể vừa phát hiện ra điều gì đó động trời vậy. Với kinh nghiệm dày dặn của mình, Diêu Viễn có thể khẳng định chắc chắn một điều: vòng eo và vòng ba của cô gái trước mặt chắc chắn không phải là thứ mà phụ nữ có thể sở hữu!
Chưa kể đến giọng nói the thé, lớp phấn son lòe loẹt kia…
"Chạy!"
Diêu Viễn hồn xiêu phách lạc, vội vàng lùi lại như tránh tà:
"Thôi, thôi khỏi, anh không đi nữa!"
Nghe vậy, cô gái cũng chẳng nói chẳng rằng, quay người trở lại vị trí dưới cột đèn đường.
Lúc này, một đại tỷ khác thấy chuyện bất bình, liền ra tay tương trợ. Đại tỷ bước đến chỗ Diêu Viễn, cười ẩn ý hỏi:
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 83 |