Chụp ảnh 2
"Này anh bạn, có phim 'Ấy' không?"
Chết tiệt
! Nếu có, Diêu Viễn cũng thật muốn bán cho họ.
Hơn năm giờ một chút, một cô gái trẻ xuất hiện, rụt rè tiến lại gần, tóc cô buộc túm đơn giản, gương mặt không son phấn, trắng nõn, nhưng lại lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng.
"Dung Dung?"
"Dạ… Thầy Trần!"
"Sao cô đi một mình vậy? Không rủ bạn đi cùng à?"
"…" Dung Dung lắc đầu.
"Không sao, không cần lo lắng, ban ngày ban mặt tôi không thể làm gì cô đâu, đã đến rồi thì cứ thoải mái, coi như đi chơi thôi.
Giờ chúng ta tranh thủ chụp vài kiểu ảnh lúc bình minh, sau đó đi ăn sáng.
À mà cô mang theo đồ trang điểm chứ?"
"Dạ có ạ." Dung Dung vội vàng mở túi xách cho Diêu Viễn xem.
"Vậy cô trang điểm đi, nhưng mà…"
Diêu Viễn liếc nhìn "Trình độ trang điểm của cô có vẻ… thảm hại quá, nghe tôi, tôi chỉ cho."
Diêu Viễn tuy không làm được, nhưng anh thấy nhiều rồi, anh cả bảng xếp hạng đều ngủ với vài người, chỉ trỏ nói:
"Lông mày cô hơi ngắn, phải kẻ dài ra một chút, đậm hơn một chút, hôm trước tôi thấy cô kẻ nhạt quá, nhìn như mới tô bút chì màu ấy. Rồi cong lên một chút, cong lên nữa, lông mày lá liễu, biết chưa?"
"Mắt nhỏ thì phải kẻ cho to ra, phần đuôi mắt là quan trọng nhất, kẻ xếch lên trên một chút, đúng rồi, như vậy đó!"
Dung Dung ngơ ngác làm theo lời Diêu Viễn, tuy vụng về nhưng cũng may là nghe lời, sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng trang điểm xong.
Diêu Viễn lại nhìn quần áo của cô, rất bình thường, rất tự nhiên, liền nói: "Đi thôi, ra bờ sông chụp."
Sông Lượng Mã chảy qua Bắc Kinh, nhưng lúc này vẫn chưa được chú trọng cải tạo, hai bên bờ cỏ dại mọc um tùm, rác thải trôi nổi, bốc mùi hôi thối. Phải đến mấy năm sau, khi chính quyền thành phố cho cải tạo lại, hai bên bờ sông mới được kè đá, trồng cây xanh, trở thành địa điểm vui chơi, giải trí của người dân.
Trên sông còn có một chiếc du thuyền nhỏ, đó là quán bar nổi, kinh doanh đến tận trước thềm Olympic 2008.
Diêu Viễn vốn là dân truyền thông, tay nghề chụp ảnh không tệ, hắn chỉ huy Dung Dung: "Cô đi dọc bờ sông đi, chắp tay sau lưng, cúi đầu xuống, để tôi chụp thử vài kiểu."
"Tách tách", hắn bấm máy liên tục, nhưng chụp xong lại cảm thấy chưa ưng ý lắm.
"Cô xắn ống quần lên." Hắn đột nhiên nói.
"Hả?" Dung Dung ngơ ngác.
"Xắn lên đến đầu gối ấy, tóc cũng xõa ra luôn đi."
Dung Dung luống cuống tay chân làm theo, cô hoàn toàn không biết phải tạo dáng thế nào, đây là lần đầu tiên cô làm công việc này.
Cô cứ thế ngây ngô đi đi lại lại dọc bờ sông, nhưng vẫn không thể nào diễn tả được ý đồ của Diêu Viễn.
"Cười lên nào!"
"Nhưng… nhưng tôi không cười được…" Dung Dung cúi đầu, lí nhí.
"…"
Diêu Viễn ngừng lại, im lặng một lúc, sau đó lại bắt đầu "diễn thuyết":
"Vậy cô thử nghĩ xem, nghĩ xem hôm nay trời đẹp thế này, nắng ráo thế này, tôi cho không cô hai trăm tệ, ngày mai tuyết rơi, sau đó là mưa đá, đến cả Tôn Ngộ Không cũng phải chui xuống đất trốn… Cô vẫn kiếm được nhiều tiền, rất nhiều tiền, cô có thể đưa bố mẹ đi khám bệnh, mua thuốc cho bà nội, cho em trai đi học, cho chính mình đi học, xây nhà ba gian to đẹp, dân làng ai cũng phải ngưỡng mộ, đám con trai xếp hàng dài đến tận đầu làng để theo đuổi cô, sau này tha hồ mà hưởng phúc…"
"…"
Dung Dung ban đầu ngẩn người, sau đó biểu cảm trên gương mặt trở nên kỳ quái, vừa muốn khóc, vừa muốn cười, cô cố kìm nén vài giây, cuối cùng "phụt" một tiếng, bật cười thành tiếng.
Diêu Viễn nhanh tay bấm máy, "tách tách", khoảnh khắc ấy đã được lưu giữ lại.
Hắn không biết tên thật của cô gái này, càng không biết đằng sau nụ cười gượng gạo ấy là một câu chuyện cuộc đời bi thảm đến nhường nào.
Niềm vui của người này có thể là nỗi buồn của người khác, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, Diêu Viễn cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Buổi tối, một quán ăn nhỏ.
Năm cái bàn, ba bàn khách, trên trần nhà đen vàng có gắn quạt trần, ánh sáng không quá sáng, người phụ nữ ôm đứa trẻ ngồi sau quầy, chồng cô bưng ra một đĩa thức ăn, có thời gian liền nựng má đứa trẻ, rồi lại vội vã vào bếp.
Diêu Viễn và Dung Dung ngồi đối diện nhau, đang ăn tối.
Bữa tối thịnh soạn hơn hộp cơm trưa, có cơm trắng, có cả món thịt, Dung Dung đã no bụng, nhưng cô không dám ngừng đũa, vì sợ ngừng lại sẽ không biết phải nói gì, chỉ còn cách cặm cụi gắp miếng thịt băm nhỏ, nhấp ngụm trà nhạt.
Đây là một ngày kỳ diệu.
Cả ngày, hai người đã đi rất nhiều điểm tham quan miễn phí, từ bình minh bên dòng sông Mã Lương cho đến khi hoàng hôn buông xuống trên cầu vượt Đan Tây, từ những con hẻm nhỏ trước cổng thành cho đến sắc thu lãng mạn của công viên Hải Sát Thập... Dấu chân của Dung Dung in dấu khắp nơi.
Tất cả là nhờ chụp ảnh.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 87 |