Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết Lập Nhân Vật

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Từ bé đến giờ, số ảnh cô chụp chưa chắc đã nhiều bằng ảnh chụp trong ngày hôm nay, thậm chí giữa trưa, Diêu Viễn còn lấy lý do quần áo cô quá đơn điệu mà dẫn cô đi mua hẳn hai chiếc áo sơ mi mới.

Sự quan tâm và chu đáo của Diêu Viễn khiến Dung Dung dần buông bỏ sự dè dặt và cảnh giác ban đầu, thay vào đó là cảm giác thoải mái và tự nhiên, cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Ngồi đối diện Dung Dung.

Diêu Viễn cũng đã ăn xong, lấy một cuốn sổ nhỏ ra ghi chép: "Phí dịch vụ 200 tệ, hai chiếc áo sơ mi 40 tệ, cơm trưa 10 tệ, cơm tối 23 tệ, tổng cộng là 273 tệ."

Anh liếc nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ tối, vượt quá thời gian thoả thuận ban đầu.

"Có nên tính thêm tiền làm thêm giờ không nhỉ? Thôi bỏ đi, buôn bán nhỏ..."

Diêu Viễn lẩm bẩm trong lòng, sau đó đặt cuốn sổ xuống, nhìn Dung Dung hỏi: "Cô ăn no chưa?"

"No rồi..."

Dung Dung buột miệng trả lời, sau đó mới nhận ra mình vừa nói vừa nhai cơm, vội vàng chữa ngượng: "À, còn một chút nữa, tôi chưa no hẳn."

"Không sao, cứ từ từ ăn, hôm nay coi như hoàn thành công việc rồi."

Diêu Viễn mỉm cười, lấy từ trong túi ra một phong bì, đẩy về phía Dung Dung: "Đây là tiền công của cô, hôm nay vất vả rồi."

Nói rồi, hắn lại lấy một túi giấy, bên trong là hai chiếc áo sơ mi giá rẻ, đưa cho cô: "Quần áo này mua theo yêu cầu công việc, nhưng là do tôi tự ý quyết định, nên tôi sẽ trả tiền, cỡ này chắc tôi không mặc vừa đâu, cô cứ giữ lấy mà mặc."

Nói xong, Diêu Viễn ngẫm nghĩ một lúc, thấy không còn gì nữa, bèn hỏi: "Cô còn việc gì nữa không?"

"Cô... không có."

"Được rồi, tôi phải về đây, cô cứ từ từ ăn."

Diêu Viễn đứng dậy, thanh toán xong, đẩy cửa bước ra khỏi quán.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, hắn ít nhất muốn tìm ba người, một người ngực lớn, một người chân dài, một người thuần khiết.

Đáng tiếc chất lượng không quá tốt.

Lại qua hai ngày, mới dễ dàng hẹn được một người, người này ngực lớn.

Lúc này đang ở trong một gian khách sạn, rèm cửa sổ được kéo rất chặt, trong phòng ánh đèn mờ ám, giường mềm mại trắng như tuyết, thân hình gợi cảm, quần bò ôm sát, chỉ mặc áo ngực không mặc áo.

Một người chị, đúng vậy, một người chị hơn ba mươi tuổi, đang theo chỉ dẫn của Diêu Viễn, trên giường tạo ra đủ loại tư thế gợi cảm.

Cô ta nhan sắc bình thường, nhưng trang điểm thêm phần phong tình, chiều cao cũng cao, dáng người nóng bỏng, tương đương 0.75 so với Utsunomiya Shion.

Vừa chụp vừa tán gẫu: "Thầy Trần, vì sao không cởi hết ra?"

"Gì cơ?"

"Tôi nói là vì sao mặc quần, nội y không nên phối quần lót sao?"

"Khi cô muốn để lộ ra một thân thể nữa, biện pháp tốt nhất chính là mang cho cô một đôi tất."

"Nghe không hiểu."

"Không hiểu thì câm miệng, chụp ảnh cho tốt."

Lần này so với Dung Dung đơn giản hơn nhiều, chụp một chút là xong

Người chị này từng trải, hoàn toàn không có khó khăn, dậy còn cảm thấy chưa đã: "Xong rồi sao? Ôi, kiếm cậu hai trăm cảm thấy ngại quá, hay tôi tặng cậu một phần?""

"Người xa lạ không cần làm thế, mặc quần áo đi."

"Xì! Vậy cậu cho tôi thêm tiền đi, ai biết cậu chụp ảnh làm gì!"

"..."

Diêu Viễn không thích giao tiếp với loại người này, nghe xong nghiêm mặt, nói: "Đến đây, chúng ta nói chuyện rõ ràng! Tôi đã nói trước với cô, tôi cần loại ảnh gì, điều kiện thế nào, giá cả bao nhiêu, cô đã đồng ý chưa?

Có phải sau khi ngươi đồng ý, tôi mới bắt đầu chụp hay không?

Hai trăm đồng không thiếu một xu đã đưa trước cho cô, thuê phòng này mất thêm một trăm tệ, mua đồ lót mới cho cô sáu mươi tệ, bây giờ cô lại đòi thêm tiền?!"

Có một số người, nhìn thì rất nhiệt tình, rất dễ gần, thực ra tâm địa rất nhỏ mọn, hơn nữa là kẻ ức hiếp kẻ yếu.

Người chị nghe xong, cười gượng: "Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, cậu đừng giận."

Diêu Viễn mặc kệ cô, nếu không phải bản thân quá ít tiền vốn, hắn đã tìm người mẫu nhỏ, cũng không cần giả danh thầy Trần để lừa đảo.

Rời khỏi khách sạn, hắn tìm quán net, chuẩn bị làm suốt đêm.

Hắn và Diêu Tiểu Ba đều không có máy tính, làm việc chỉ có thể ở tiệm net, hoặc là phòng máy trường học. Diêu Tiểu Ba đã dựng xong một khung trang web, chỉ chờ bổ sung nội dung.

Máy ảnh của hắn là máy kỹ năng số.

Đừng nghĩ máy ảnh kỹ thuật số mới có gần đây, thực ra đã có từ rất lâu, nhưng bây giờ độ phân giải pixel đều là 200 vạn, 300 vạn, 400 vạn, 500 vạn đều có thể khoe khang.

Từ đầu năm đến nay, bao gồm cả điện thoại di động, máy ảnh kỹ thuật số trong các sản phẩm điện tử đều giảm giá, công nghệ cập nhật nhanh chóng, mỗi năm có thể ra hàng chục đến hàng trăm mẫu mới, rẻ nhất chỉ ba trăm tệ.

Lúc này vấn đề xuất hiện, máy ảnh kỹ thuật số dùng cổng USB, nhưng nhiều chuột, bàn phím, máy tính vẫn dùng cổng tròn, phải tìm máy có cổng USB.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Ta Chỉ Muốn Trùng Lãng (Dịch) của Thụy Giác Hội Biến Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.