Thật đáng sợ 2
Đúng rồi, không hài lòng sao được, tốn nhiêu tiền như vậy cơ mà!
Diêu Viễn bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, quả là loạn hết cả lên rồi. Sau đó, hắn chợt nhớ đến kế hoạch của mình, bèn lên tiếng:
"Chú Tôn, cháu thấy thị trường biểu diễn bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, thời hoàng kim vẫn còn ở phía sau."
"Ồ? Sao cháu lại nói vậy?"
"Trung Quốc sắp gia nhập WTO rồi, phải không ạ?"
"Ừ thì đúng, nhưng điều đó thì liên quan gì đến chuyện này?"
Tôn Kiến Quân ngơ ngác hỏi.
"Tất nhiên là có liên quan rồi! Trung Quốc gia nhập WTO đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn, các doanh nghiệp nhà nước, doanh nghiệp tư nhân lớn mà chú nói sẽ ngày càng nhiều.
Hơn nữa hiện tại bất động sản đang tích cực, cơ hội tăng giá còn rất xa, bất động sản có tiền rồi, hoạt động mở mâm gì, ngày kỷ niệm, đó càng không thành vấn đề.
Bất động sản phải mua đất, chính phủ phải bán đất, căn phòng vừa khởi sắc, liền địa phương chính phủ cũng có tiền rồi...... Ngài liền nói, hộ khách lớn như vậy nhiều đợi, thị trường diễn xuất có thể không tốt sao?"
Ti!
Tôn Kiến Quân nghe rượu đều tỉnh rồi, trên trên dưới dưới đánh giá chàng trai trẻ này, lại nhìn về phía lão thúc, nói: "Lão Diêu, ngươi cháu trai này có thể khó lường ah!"
Thị trường biểu diễn trong nước quả thực ngày càng trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Đặc biệt là sau kỳ Thế vận hội Olympic, bởi vì chính quyền địa phương có tiền nên tha hồ đầu tư cho các dự án khai thác du lịch. Nào là lễ hội hoa loa kèn, lễ hội hoa đào, lễ hội hoa cải… đủ loại lễ hội được tổ chức khiến người ta hoa cả mắt.
Đã làm dự án thì phải có sân khấu, mà đã có sân khấu thì phải có văn nghệ. Lúc bấy giờ, cái tên được săn đón nhất chính là Nhà hát Ca múa Trung Quốc. Mỗi năm, họ biểu diễn hơn 400 buổi, thu về gần 200 triệu tệ.
Bên cạnh đó, các loại hình nghệ thuật truyền thống như múa dân tộc, tướng thanh, kinh kịch cũng rất được ưa chuộng. Kinh kịch thường là sở thích của các ông chủ, vào dịp sinh nhật thì họ sẽ mời nhân viên đi xem.
Ừm, đúng vậy đấy, một trăm năm trước các địa chủ mở hội hè, một trăm năm sau các ông chủ cũng mở hội hè.
Nghe Diêu Viễn thao thao bất tuyệt, Tôn Kiến Quân tuy không hiểu hết nhưng cũng gật gù tán thành. Quả thật, xu hướng thị trường biểu diễn ngày càng tốt. Trong lòng anh chợt lóe lên một ý nghĩ…
Vương hầu tướng quân gì đó lẽ nào là do trời sinh!
Ông cũng muốn làm ông chủ!
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Tôn Kiến Quân, Diêu Viễn cười nói:
"Chú Tôn, cháu còn một việc muốn nhờ chú giúp đỡ."
"Chuyện gì cứ nói."
"Cháu và mấy người bạn học cùng nhau lập một trang web nhỏ…"
"Trang web? Ồ, Internet, công nghệ cao, hiểu rồi, hiểu rồi!"
"Bọn cháu muốn giới thiệu cho mọi người một số địa điểm ăn chơi giải trí, nhưng hiện tại chưa có nội dung gì cả. Chú làm trong ngành này, sau này có thông tin về các buổi biểu diễn, chú có thể báo cho cháu một tiếng được không?"
"…"
Tôn Kiến Quân vẫn chưa hiểu ý của Diêu Viễn lắm, ông chỉ gật đầu cho qua chuyện. Diêu Viễn bèn giải thích cặn kẽ hơn:
"Chính là ngày nào, địa điểm nào, biểu diễn cái gì, chú cứ nhắn tin cho cháu, cháu sẽ đăng lên mạng."
"Ồ..."
Lúc này, Tôn Kiến Quân mới hiểu ra, ông hỏi:
"Chỉ cần thông tin này thôi, không cần gì khác à?"
"Không cần, không cần, chỉ cần như vậy là cháu cảm ơn chú lắm rồi."
"Chuyện nhỏ, nếu cháu muốn biết thì cứ hỏi thẳng lão Diêu là được rồi!"
"Không giống nhau đâu, phải báo cáo với chú một tiếng chứ."
Chậc!
Tôn Kiến Quân lại nhịn không được liếc nhìn lão Diêu. Ông có phúc đức gì mà lại sinh ra được đứa cháu trai lanh lợi như vậy chứ?
Ba người đang nói chuyện rôm rả thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ ngoài sân vọng vào. Ngay sau đó, cánh cửa bị đá văng ra, một người đàn ông gầm lên:
"Anh Tôn, đánh nhau!"
Lão thúc lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt đầy phấn khích:
"Mẹ kiếp, ngày nào cũng có chuyện cho tao lo!"
Tôn Kiến Quân cũng đứng dậy, miệng lẩm bẩm chửi rủa, tay phải tháo chiếc đồng hồ đeo tay bên trái, nhét vào ví da rồi ném cho Diêu Viễn, sau đó xoay người cầm lấy một cây gậy gỗ.
"Không phải chứ…"
"Hai người…"
Diêu Viễn là một tên thư sinh vừa rồi còn thao thao bất tuyệt phân tích thị trường, vậy mà vừa nghe đến đánh nhau là sợ đến mức lắp bắp. Chưa kịp nói xong, hai người kia đã chạy biến mất dạng.
Hắn xoắn xuýt một lúc, sau đó cầm lấy chiếc ví da rồi chạy theo ra ngoài.
Ngoài kia là một con phố nhỏ, không có đèn đường, chỉ có ánh đèn chập chờn hắt ra từ cửa hàng tạp hóa. Tiếng bước chân, tiếng chửi bậy, tiếng gậy gộc va chạm vào da thịt vang lên chan chát, tất cả chìm trong màn đêm đen đặc, tạo nên một khung cảnh hỗn độn và đáng sợ.
Hắn đứng từ xa quan sát cũng không phân biệt được ai với ai.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 51 |