Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên béo đen và tên béo trắng 2

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

"Dễ thôi, dễ thôi!"

Tôn Kiến Quân làm mai xong liền rút lui, nhường "sân khấu" lại cho Diêu Viễn. Hắn kéo ghế ngồi xuống, cười nói:

"Mạo muội quấy rầy nhưng tôi thật sự rất thích tiết mục vừa rồi của hai vị, nghe chưa đã nghiền."

Dư Khiêm năm nay 32 tuổi, Quách Đức Cương 28 tuổi, nghe cậu thanh niên trước mặt nói thế thì trong lòng cũng hơi phấn chấn.

"Ngài khách sáo quá, cậu đến xem chúng tôi biểu diễn đã là niềm vinh hạnh lớn lắm rồi."

"Hay chính là hay, đừng khiêm tốn. Bình thường hai vị hay biểu diễn ở đâu vậy? Khi nào có diễn thì báo tôi một tiếng, tôi đến xem ủng hộ."

"Bọn tôi chủ yếu diễn ở các quán trà, nhà hát Trung Hoà, lầu Quảng Đức,... nói chung là không cố định."

"Ồ, toàn nơi "sang chảnh" nhỉ?"

"Vâng, chủ yếu là vậy. Không biết cậu có hay nghe tướng thanh không?"

"Nghe chứ nhưng tiếc là bây giờ ít chỗ biểu diễn quá, trên TV cũng ít khi nào có."

"Sao lại thế nhỉ?"

"Thập niên 90 người ta thích xem tiểu phẩm hài hơn vì nó châm biếm, đả kích thực trạng xã hội. Cả tướng thanh và tiểu phẩm đều hay nhưng tiểu phẩm vẫn hấp dẫn hơn. Bây giờ không cho phép châm biếm nữa nên tiểu phẩm cũng trở nên sáo rỗng, giống hệt vở kịch "bát cổ văn" vậy."

"Cũng không hẳn là vậy, TV vẫn đóng vai trò quảng bá mà."

"Quảng bá thì có quảng bá nhưng hiệu quả không cao, thậm chí còn gây phản tác dụng ấy chứ. Mấy ông "lão làng" trong giới thì vẫn cứ bám lấy cái "bát cổ văn" ấy để kiếm tiền, thế nên tướng thanh ngày càng bị thất sủng. Theo tôi, khi lạc đường, cách tốt nhất là trở về vạch xuất phát. Tướng thanh bây giờ cũng vậy, muốn phát triển thì phải quay trở về với rạp hát vườn trà - nơi đã sinh ra nó."

Lời này của Diêu Viễn đúng là nói trúng tim đen lão Quách.

Ba lần "bắc tiến", lão cũng muốn chen chân vào giới tướng thanh chính thông nhưng người ta có cho cơ hội đâu. Bị ép quá mới phải chạy ra rạp hát trà lâu biểu diễn, chứ ai lại muốn khổ như thế này.

Đương nhiên, sau này nổi tiếng rồi lại ba hoa, nào là "khởi xướng phong trào", nào là "kêu gọi tướng thanh trở về với cội nguồn",...

Hơn nữa, lão còn trở thành tuýp người mà trước kia mình từng chỉ trích: kiếm đủ tiền rồi thì "ngồi đếm tiền" cho sướng, chẳng mấy ai còn giữ được "lửa" như xưa.

Diêu Viễn liến thoắng một tràng dài khiến hai vị nghệ sĩ quên bẵng cả việc hỏi han lai lịch đối phương. Nói chuyện phiếm một lúc, hắn mới vào thẳng vấn đề:

"Thực ra, hôm nay tôi đến đây là muốn bàn với hai vị một chuyện. Tôi và mấy người bạn đang có ý định làm một trang web..."

"Trang web? À Internet, công nghệ cao" Hai người đồng thanh thốt lên.

"..." Diêu Viễn trợn mắt nhìn hai "ông già" kém tuổi. "Trang web thì có gì là công nghệ cao?"

Hắn kiên nhẫn giải thích:

"Trang web của bọn tôi chủ yếu giới thiệu các địa điểm ăn chơi, giải trí ở kinh thành. Tôi thấy tiết mục tướng thanh của hai vị rất hay nên muốn đăng thông tin lên trang web luôn, giúp hai vị quảng bá hình ảnh đến với nhiều người hơn."

"Thế có mất phí quảng cáo gì không?" Lão Quách ngay lập tức quan tâm đến chuyện tiền bạc.

"Không mất đâu ạ, hai vị chỉ cần cung cấp thông tin lịch diễn cho tôi là được."

"Nhưng mà chúng tôi không có địa điểm biểu diễn cố định."

"Không sao, cứ ghi là "Đại hội Tướng thanh" là được. À, mà nếu hai vị có thể cho tôi vài tấm vé mỗi tháng thì còn tuyệt vời hơn. Tôi sẽ giúp hai vị lôi kéo khán giả."

"Cái này..." Lão Quách hơi do dự. Đăng thông tin lên mạng thì không sao nhưng vé vào cửa là "cần câu cơm" của cả nhóm, lão không thể tự ý quyết định được.

Diêu Viễn thấy thế liền nói thẳng:

"Nói thẳng thế này nhé, nếu buổi diễn nào của hai vị cũng đông nghịt khán giả thì tôi đâu có dám mở miệng xin vé. Nhưng mỗi đợt diễn mà gom góp chỉ được vài người thì thật sự rất lãng phí. Chi bằng dùng số vé đó để thu hút khán giả mới. Biết đâu họ lại thấy hay, thấy hợp rồi trở thành khán giả thân thiết thì sao."

"Gọi là chiến lược marketing ấy chứ!" Dư Khiêm chen vào, miệng ngậm điếu thuốc nhả khói trắng xoá.

"Vậy cậu muốn bao nhiêu vé?"

"Không nhiều đâu, mỗi lần ba, bốn tấm là đủ."

"Để tôi hỏi ý kiến mọi người đã."

Lão Quách không có điện thoại di động, chỉ để lại số điện thoại bàn. Lão cho biết hiện tại đang thuê một căn nhà ở Đại Hưng, bạn gái Vương Huệ vừa bỏ việc để đi theo lão. "Sự nghiệp tướng thanh" lúc này vẫn còn bấp bênh, phải cậy nhờ vào việc làm thêm mới đủ sống.

"Chậc chậc, còn lâu mới nổi tiếng được!" Diêu Viễn lắc đầu ngao ngán.

Vé xem phim trực tuyến bắt nguồn từ điện ảnh, thị trường giải trí ngày càng phồn vinh, thói quen tiêu dùng dần dần thay đổi, cùng với đó là sự phổ biến của thanh toán điện tử .

Những trang web tiên phong như web Damai được thành lập vào năm 2004 nhưng mãi đến khoảng năm 2008, hình thức bán vé trực tuyến mới thực sự bùng nổ. Có người kết hợp với hình thức mua chung, ví dụ như Điện ảnh Mắt Mèo, tiền thân của nó chính là Điện ảnh Mỹ Đoàn.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Ta Chỉ Muốn Trùng Lãng (Dịch) của Thụy Giác Hội Biến Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.