Nếu Ta Tuổi Trẻ Tài Cao Không Tự Ti
Đêm đó đưa Phương Thiển Thiển về đến ký túc xá, Phương Kiệt nhìn thấy hàng xóm dưới lầu đang cãi nhau với một người phụ nữ. Một đứa bé ôm chân ngồi lau nước mắt, nhìn sang người phụ nữ kia đang ôm một con chó, liền biết ngay là do bà ta dắt chó không có dây xích nên mới cắn đứa bé này.
Phương Kiệt vừa nhìn thấy người phụ nữ và con chó kia liền lập tức nhớ lại, trước khi trùng sinh, hắn chỉ lo chơi game, không giống như bây giờ ngày nào cũng đưa đón Phương Thiển Thiển. Có một lần Thiển Thiển đi học tối về, không biết bà kia có bị bệnh gì không, đã 9 giờ tối, đang ngồi cạnh bồn hoa nghịch điện thoại, còn thả con chó ra chạy lung tung.
Ngược lại thì con chó không có cắn Phương Thiển Thiển, lúc ấy Thiển Thiển một mình về nhà, con chó này đột nhiên từ trong góc tối nhảy ra sủa ầm lên, lúc đó Thiển Thiển đang xuống cầu thang, bị giật mình nên ngã nhào xuống. May mà cầu thang không cao lắm, Phương Kiệt chỉ nhớ lúc ấy Thiển Thiển khóc lóc về nhà, đồng phục thì bẩn hết cả, hai đầu gối đều trầy xước chảy máu, trên tay cũng bị thương.
Phương Bình Quý và Lâm Bình còn đi tìm người phụ nữ kia nói lý, bảo bà ta dắt chó thì phải dùng dây xích, nhưng đều bị bà ta mắng cho té tát.
Còn nói là do Phương Thiển Thiển tự mình không cẩn thận bị ngã, chẳng liên quan quái gì đến con chó của bà ta cả.
Phương Bình Quý cũng đành chịu, đành phải tối nào cũng đi đón Phương Thiển Thiển ở trường về nhà.
Sau này khi lên đại học, Phương Kiệt có nghe ba kể lại con chó kia còn cắn cả mẹ. Hình như là lúc mẹ hắn đi chợ mua thức ăn buổi sáng thì bị con chó c·hết tiệt kia cắn.
Xem ra phải tìm cơ hội, kiếm ít socola hay là thuốc gì đó để hạ độc con chó c·hết này mới được.
Con chó Teddy này ở ký túc xá không biết đã cắn bao nhiêu người rồi, mà ký túc xá vốn dĩ toàn người già và trẻ nhỏ, con chó này lại chuyên chọn những đối tượng yếu thế để cắn. Cảnh sát cũng đã đến tìm, nhưng chẳng giải quyết được gì, nhiều nhất cũng chỉ bồi thường tiền thuốc men rồi đâu lại vào đấy.
Bất quá đời này, khoảng thời gian này Phương Kiệt đều đưa đón Phương Thiển Thiển đi học, nên chuyện Phương Thiển Thiển bị dọa ngã cũng không có xảy ra.
Nhưng chuyện này cũng làm cho hắn nảy sinh ý định đổi chỗ ở cho bố mẹ. Dù sao Phương Thiển Thiển không bị làm sao, nhưng sau này khi hai anh em lên đại học thì mẹ lại gặp chuyện, cho nên nhất định phải trước khi lên đại học, chuyển nhà cho bố mẹ đến nơi khác.
Về đến nhà, tối đó lúc ăn cơm, Lâm Bình hỏi hai anh em về tình hình học tập.
Thành tích của Thiển Thiển bà không lo lắng lắm, chủ yếu vẫn là lo cho Phương Kiệt, mặc dù nói gần đây biểu hiện của nó rất tốt, nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn.
“Kiệt à, Thiển Thiển, gần đây thành tích của các con thế nào, thi đại học có tự tin không?”
Lâm Bình gắp cho Phương Kiệt và Thiển Thiển mỗi người một cái đùi gà rồi hỏi.
“Cũng tạm ạ, gần đây con thấy cũng ổn, hai tuần cuối cố gắng thêm chút nữa là được.” Phương Kiệt gặm mấy miếng đùi gà.
“Mẹ, mẹ đừng gắp cho con nữa, mẹ cũng ăn đi chứ!” Phương Thiển Thiển nhìn cái đùi gà trong bát, định gắp lại cho Lâm Bình.
“Con ăn đi, mẹ không thích ăn mấy thứ này. Con đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều thịt vào.” Lâm Bình dùng đũa gạt ra, cười nói với Phương Thiển Thiển.
Tất cả các bà mẹ đều giống nhau, luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho con cái của mình. Dù Phương Thiển Thiển không phải con gái ruột, bà cũng chưa từng đối xử tệ với con bé nửa phần, ngược lại Phương Kiệt còn cảm thấy bố mẹ đối với Phương Thiển Thiển còn tốt hơn cả đối với hắn. Có đôi khi hắn còn buồn bực, không biết có phải hắn mới là đứa con được nhặt từ thùng rác về hay không.
Hai anh em ăn xong thì ra phòng khách xem TV.
Tâm trí Phương Kiệt cũng không để vào TV, bởi vì hắn đang suy nghĩ làm sao để kiếm tiền. Mặc dù nói hệ thống đã cho hắn hơn ba triệu tiền thưởng, nhưng số tiền này trước mắt có thể nói là không rõ lai lịch, là “tiền đen”.
Tuy nói đã nghĩ đến việc mua vé số World Cup, nhưng World Cup còn một thời gian nữa mới diễn ra, cũng không thể chỉ trông cậy vào World Cup, còn những việc khác đều không làm.
Đầu tư cổ phiếu? Hắn nhớ mấy mã cổ phiếu chất lượng tốt mấy năm sau sẽ tăng vọt.
Nhưng mà chậm quá, kinh doanh, hắn chỉ có tiền, những thứ khác đều không hiểu, dễ dàng bị lừa.
Viết lách cũng không được, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được nội dung đại khái.
Bất động sản? Cũng được, nhưng cũng là tiền chậm.
Xem ra vẫn chỉ có thể dựa vào 40 cửa hàng trà sữa kia.
Phương Kiệt không khỏi cảm thán. MD, may mà có hệ thống, không thì lần trùng sinh này đúng là chẳng đâu vào đâu.
Đã một nhà trà sữa không kiếm được tiền, vậy thì mở 10 nhà, 10 nhà không kiếm được, liền mở 100 nhà, 1000 nhà. Đem thương hiệu của mình làm cho nổi tiếng, mở thành chuỗi cửa hàng trà sữa.
Đợi thi đại học xong, cửa hàng sửa sang lại, huấn luyện thêm mấy nhân viên nữa là có thể bắt đầu tăng tốc.
Để bọn họ vừa làm vừa đào tạo người mới, đến lúc đó sẽ thấy mình mở rộng nhanh như thế nào. Việc này cũng không khó khăn lắm, đơn giản huấn luyện một chút, trong ngày là có thể làm việc ngay.
......
Ngày hôm sau đi học, thầy Hà còn cố ý đến hỏi thăm xem bệnh cảm của Phương Kiệt đã đỡ chưa, làm hắn có chút xấu hổ.
Buổi sáng, vẫn như cũ là những bài tập tẻ nhạt. Thầy cô cũng không giảng bài, đều để học sinh tự tìm các loại đề thi thử để làm. Đối với Phương Kiệt mà nói, những đề này chỉ cần làm qua một lần là lần sau không cần làm lại nữa, điều này cũng dẫn đến việc hiện tại hắn không có chuyện gì để làm, ngay cả đề toán buổi tối làm cùng Phương Thiển Thiển cũng không khác biệt lắm.
Lúc rảnh rỗi liền nghịch điện thoại, Lưu Hạo bên công ty trang trí cũng nhắn tin tới, sáng nay đội thi công đã vào làm điện nước. Bởi vì hắn tự mang bản vẽ, đồng thời trả thêm tiền, nên bọn họ vỗ ngực đảm bảo nửa tháng sẽ hoàn thành.
Lưu Hạo gửi mấy tấm ảnh chụp hiện trường, hắn tiện thể cũng nói chuyện với anh ta vài câu, hỏi thăm tiến độ vật liệu, dù sao thời hạn của hắn tương đối gấp, giống như tủ và kính cần bọn họ sớm bố trí gia công, đến lúc đó chỉ cần lắp ráp trực tiếp là xong việc.
Biết được chiều hôm qua sau khi tách ra anh ta liền đi thẳng đến nhà máy, cùng thợ mộc bàn bạc chuyện tủ, rạng sáng mới về đến nhà.
Đối với tinh thần làm việc này của Lưu Hạo, Phương Kiệt đương nhiên muốn khen ngợi anh ta một phen.
Cũng hứa hẹn, nếu như 15 ngày hoàn thành, hắn sẽ thưởng riêng cho tất cả nhân viên thi công mỗi người 500 tệ.
Phải biết, để cho bọn họ có thể hoàn thành trang trí cùng lúc với kỳ thi đại học của mình kết thúc, hắn đã trả cho bọn họ mức lương gấp 1.5 lần.
Lúc Phương Kiệt đang chán nản lướt điện thoại, đột nhiên nhìn thấy cô bé hôm qua chơi game cùng nhắn tin cho hắn.
Sở Hòa: Đại thần, đại thần, anh đang làm gì vậy ~ tối nay hẹn không? (☆▽☆).
Phương Kiệt: Em không đi học sao? Gần thi rồi, anh không rảnh, thi đại học xong rồi hẹn.
Phương Kiệt có chút buồn bực, hôm qua nghe giọng nói hẳn là nhỏ tuổi hơn mình, sao thứ hai còn rảnh rỗi như vậy.
Sở Hòa: Có chứ, em cũng lớp 12, nhưng em là học sinh trường nghệ thuật nên không cần phải làm bài tập cả ngày ở lớp. ~ ( ̄▽ ̄ ~)(~  ̄▽ ̄) ~”
Phương Kiệt: Trường nghệ thuật các em cũng có yêu cầu về điểm văn hóa mà.
Sở Hòa: Có có, chỉ là chiếm phần trăm rất ít, chủ yếu vẫn là môn chuyên ngành, sáng nay thầy giáo môn văn hóa cho chúng em một ít bài tập rồi đi, hì hì, cho nên đang rảnh rỗi đây ♪(^∇^*).
Khá lắm, rảnh rỗi mà cũng vênh váo thế.
Phương Kiệt: Trốn học nghịch điện thoại cẩn thận anh mách thầy giáo đấy.
Sở Hòa: Hắc hắc, đại thần anh cũng thế còn gì (¯ ▽ ̄ ~) cắt ~~
Phương Kiệt: Anh là học bá, không giống em.
Thấy đối phương không trả lời, Phương Kiệt cho rằng thầy giáo của cô bé đã về, hết giờ nghịch điện thoại rồi.
Thoát khỏi khung chat, chuẩn bị lên mạng tìm xem có cửa hàng nào khác cho thuê hay không, hiện tại hắn còn hơn 300 vạn, nhưng nếu muốn mở thêm rõ ràng là không đủ, dù sao hắn nghĩ là muốn phủ sóng toàn bộ Dung Thành, tất cả các trường học từ cấp 3 trở lên, tất cả các khu văn phòng và mấy con phố thương mại sầm uất sau này, dự tính chắc phải tốn mấy chục thậm chí trên trăm cửa hàng, ít nhất cũng cần hơn ngàn vạn.
Mục tiêu năm nay là phủ sóng các trường học trước, lúc này còn chưa có thói quen uống trà chiều, cho nên dân văn phòng thông thường đều giữa trưa hoặc là buổi chiều lúc làm việc sẽ đến mua một chút, hoặc là lãnh đạo mời nhân viên uống.
Nhưng học sinh thì khác, yêu đương muốn cùng bạn gái uống trà sữa, theo đuổi bạn gái muốn mời uống trà sữa, sinh viên đại học buổi chiều không có tiết học rảnh rỗi có thể đi uống trà sữa.
Hắn chỉ cần định giá thấp một chút, để cho học sinh đều có thể mua được là ổn, cửa hàng trà sữa ở gần trường học cũng không cần trang trí quá mức sang trọng.
Nhưng vẫn phải trang trí cho đẹp một chút, dù sao bây giờ người ta chuộng hình thức, làm cho đẹp một chút, các "tiểu tiên nữ" đến check-in cũng sẽ nhiều hơn.
Dù sao ai mà không thích những nơi xinh đẹp.
Ngay lúc Phương Kiệt đang chuẩn bị dùng bản đồ Cao Đức để khảo sát phân bố các trường học ở Dung Thành, thì điện thoại lại báo có tin nhắn.
"Tôi là một cây nấm" gửi cho bạn một tấm ảnh.
Ân? Ảnh tự chụp sao? Kích thích thế?
Phương Kiệt mở ra xem, thì ra là đề toán trên bảng đen của các cô ấy.
??
Phương Kiệt thất vọng, trả lời đối phương mấy dấu "?"
Sở Hòa: Hắc hắc, đại thần, anh không phải nói anh là học bá sao, có thể giúp em làm mấy bài này được không (du  ̄3 ̄) du ~
Phương Kiệt: Cút! Trừ khi em gửi ảnh tất đen làm phần thưởng.
Sở Hòa:> _ < ngại quá, tất trắng có được không, hôm nay em không có mặc tất đen.
Phương Kiệt nhíu mày, thật sự muốn gửi à, lúc này trả lời là được.
Chỉ một lát sau đối phương liền gửi tới một tấm ảnh chụp chân mang tất trắng.
Rất tuyệt!
Bởi vì là chụp từ trên xuống, có thể thấy rõ cô ấy mặc một chiếc váy xếp ly, một đôi tất trắng dài quá gối, chân mang đôi giày da nhỏ mà các bé gái thích.
Chân rất thon, cho dù là mang tất trắng, cũng có thể cảm giác được chân của cô ấy mềm mại như cành cây tuyết liên, trắng nõn mịn màng. Ân, muốn sờ.
Nhìn xem __... Thôi, nhìn xem... Thôi.
Không thể trực tiếp quá, dù sao mình với cô ấy cũng mới quen có một ngày.
Phương Kiệt: Cho xem mặt, anh thích ngắm mặt cơ.
Sở Hòa: Anh đợi một chút, em ra ngoài hành lang chụp ~(✿◡‿◡).
Cũng không lâu lắm, cô ấy lại gửi tới một tấm ảnh.
Nhìn bối cảnh hẳn là ở bên ngoài hành lang phòng học.
Ân, rất xinh đẹp, có thể nói là xinh đẹp nhất trong số những người mà Phương Kiệt từng gặp.
Khi nhìn thấy ảnh chụp Phương Kiệt có chút ngây người.
Hắn thật không nghĩ tới cô bé hôm qua chơi game cùng lại là một mỹ nữ như thế.
Trên người mặc áo sơ mi trắng tay ngắn phối hợp với nơ bướm ở cổ áo, khuôn mặt trái xoan rất hợp gu thẩm mỹ của Phương Kiệt, mái tóc ngắn ngang vai, đuôi tóc hơi uốn, đôi mắt to tròn long lanh, con ngươi đen láy, trong trẻo, sống mũi cao, khóe miệng hơi cong lên, phảng phất như một đóa hoa đang nở rộ, thuần khiết lại làm người ta say đắm.
Chuyện này...
Chẳng lẽ sau khi sống lại bên cạnh đều sẽ xuất hiện diễm ngộ tuyệt sắc như thế sao?
Nếu là kiếp trước gặp được cô gái như thế này, mình còn độc thân sao?
Không đúng, mình là có vợ rồi, không phải độc thân.
Thiển Thiển xin lỗi, xin lỗi Thiển Thiển!
Đều do địch nhân quá giảo hoạt, anh đầu hàng ba phút thôi.
Câu nói kia nói thế nào ấy nhỉ, nếu ta tuổi trẻ tài cao không tự ti, bạn gái chắc chắn có cả tá.
Sau này phát hiện ra một người còn nuôi không nổi, còn muốn nuôi cả tá.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà nhà nước ban hành chế độ một vợ một chồng, vì mọi người giảm bớt gánh nặng.
Xem ra trọng điểm không phải là không tự ti, mà là tuổi trẻ tài cao.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 79 |