Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông báo tuyển dụng quản lý cửa hàng trà sữa

Phiên bản Dịch · 2481 chữ

Đêm đó, khi ra khỏi KTV, ta phát hiện rất nhiều phụ huynh đang đứng chờ đón con mình về.

Bình thường có lẽ họ còn cầm theo cành trúc trong tay.

Ta đảo mắt nhìn quanh thì thấy Lão Phương, không biết Phương Thiển Thiển đã gọi điện báo cho ông ấy từ lúc nào.

“Đi thôi.”

Lão Phương nhìn thấy Phương Thiển Thiển đang đỡ ta, ông không nói gì thêm, tiến lên đỡ lấy ta rồi đưa hai chị em ta lên xe về nhà.

......

Tháng sáu ở Dung Thành, giống như nghệ thuật biến mặt trong Kinh kịch, luôn luôn thay đổi lúc bạn không ngờ tới.

Sau hơn nửa tháng nắng ráo, Dung Thành đón đợt mưa đầu tiên của tháng sáu.

Cơn mưa mang đến chút hơi lạnh cho thành phố vốn đang khô nóng.

Vì trời mưa, ta và Thiển Thiển cố ý đi taxi đến trường. Khi hai đứa đến nơi thì đã muộn học, nhưng phòng học vẫn trống không, chỉ có lác đác vài bạn học có mặt.

Ta không khó đoán được, tối qua bọn họ quẩy tưng bừng lắm đây.

Ngay cả Lý Dương cũng không đến.

Cũng may là thi đại học xong rồi, thầy cô biết tối qua bọn họ đi chơi nên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chúng ta ở trong phòng học tán gẫu với nhau.

Ta không cùng Phương Thiển Thiển thảo luận chuyện đi Ma Đô, mà để con bé tự tìm hiểu thông tin.

Còn ta thì tìm kiếm nhà cung cấp nguyên liệu trà sữa trên mạng.

Mấy năm nay trà sữa vẫn rất hot, nên ta tìm trên mạng một hồi liền ra cả đống nhà cung cấp nguyên vật liệu.

Nhưng vì không rành lĩnh vực này, nên ta chỉ có thể xem trước mấy video phổ cập kiến thức. Thời buổi này mạng lưới rất phát triển, ngay cả công thức bí mật nhất thế giới như Coca-Cola, cũng có thể tìm thấy hướng dẫn pha chế trên mạng.

Sau khi tra cứu video phổ cập kiến thức một lúc, cuối cùng ta nhắm được mấy nhà cung cấp tương đối lớn.

Gia Hòa, Quảng Hi, Doking.

Cuối cùng ta tìm được số điện thoại liên lạc của bên Quảng Hi trên mạng.

Ta cũng không tốn công tìm mấy bên khác nữa.

Còn cái tên Gia Hòa đầu tiên, ta tìm ra kết quả lại là một công ty điện ảnh...

Bên kia làm việc rất nhanh.

Ta vừa để lại số điện thoại chưa đến mười phút, họ đã gọi lại.

“Alo, xin chào, có phải anh muốn tư vấn vấn đề liên quan đến đồ uống không ạ?”

“Ừ, đúng vậy, ta muốn mở một tiệm trà sữa, nên muốn tìm bên cô lấy chút nguyên liệu.”

“Vâng, chúng tôi có chuỗi cung ứng hoàn chỉnh, có xưởng tinh chế không bụi cấp hơn mười vạn chuyên cung cấp nguyên liệu nghiên cứu phát triển và kho chứa rộng 5 vạn mét vuông......”

Nói chuyện với bên kia một hồi, ta thêm chút thông tin của họ, ta cũng không dây dưa, trực tiếp bảo họ gửi bảng giá nguyên liệu.

Dựa vào công thức pha chế trà sữa trong đầu, ta tiến hành chọn lọc, bên kia cũng cho biết Dung Thành có kho hàng của họ, nên việc vận chuyển rất thuận tiện.

Sau khi quyết định xong nguyên liệu, ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày nữa tuyển nhân viên, huấn luyện một hai ngày, tiệm trà sữa của ta có thể chính thức hoạt động.

Ta không có yêu cầu gì với nhân viên, chỉ cần không phải là loại du côn đầu đường xó chợ. Biết lễ phép, hiền lành, kiên nhẫn là được.

Đương nhiên xinh đẹp thì càng tốt, không phải ta mê gái, chủ yếu là bây giờ trên mạng nhiều người thích cái đẹp, nhân viên xinh đẹp chắc chắn là điểm cộng.

Nhưng với quản lý cửa hàng thì ta có chút yêu cầu, dù sao ta cũng có ý định mở chuỗi cửa hàng, ta muốn làm một bước ăn ngay, trực tiếp tuyển một quản lý giỏi, sau này tất cả tiệm trà sữa của ta đều giao cho người đó phụ trách.

Cho nên yêu cầu của ta với quản lý cửa hàng là phải ở cấp bậc quản lý cấp cao của công ty lớn.

Có điều tìm trên mạng đều không ưng ý lắm, không phải là mấy ông chú bụng phệ trung niên, thì là người vừa lên đã đòi cổ phần hoặc là xem thường tiệm trà sữa nhỏ này của ta.

Ta rất đau đầu với việc tuyển dụng.

Đột nhiên ta nhớ ra hệ thống của mình dường như đã lâu không xuất hiện.

Hệ thống thịch thịch, có đó không?

Hệ thống thịch thịch hiển nhiên không muốn nói nhảm với ta.

“Kiểm tra thấy ký chủ có nhu cầu tuyển dụng, có cần thông qua hệ thống đăng tin tuyển dụng không?”

Quả nhiên, gặp khó khăn tìm hệ thống là chuẩn bài!

Muốn muốn!

“Ừ, ta muốn một người có năng lực xuất chúng, có kinh nghiệm quản lý phong phú hoặc là sinh viên tốt nghiệp từ mấy trường đại học danh tiếng như Harvard ở nước ngoài.

Tuổi tác không thể quá lớn, tốt nhất là từ 25 đến 30 tuổi. Không phải vậy có khoảng cách thế hệ, khó giao tiếp.

Tốt nhất là nữ, ừm, kiểu nữ cường nhân trong công việc.

Nếu có thể, tốt nhất là người từng làm việc trong công ty về lĩnh vực ăn uống, có hiểu biết nhất định về phương diện này.”

Ta vừa nói xong yêu cầu, hệ thống liền ngừng một lát.

“Thông tin đã được đăng, hiện tại kiểm tra có ba người phù hợp yêu cầu, có muốn gửi thông báo tuyển dụng cho họ không?”

Má ơi, nhanh vậy sao? Không hổ là hệ thống thịch thịch!

Ta vội vàng bảo hệ thống gửi thông tin của họ vào điện thoại mình.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại liền có thông báo kết bạn mới.

Ta tò mò đồng ý, đối phương lập tức gửi đến một tệp Power Point.

Mở tệp Power Point ra, người đầu tiên là một phụ nữ trưởng thành 30 tuổi.

Trần Ngọc

30 tuổi, đã kết hôn, hiện đang giữ chức phó quản lý tại công ty TNHH đồ uống Khang Sư Phụ...

Liễu Bích Đồng

Nữ, 28 tuổi, đã kết hôn, từng giữ chức giám đốc công ty sữa bột trực thuộc tập đoàn Đức Trâu...

Cố Thanh Dĩnh

25 tuổi, chưa kết hôn, tiến sĩ chuyên ngành quản lý học đại học Harvard. Từng thực tập hai năm tại Haagen-Dazs ở Mỹ, gần đây được điều về chi nhánh Thượng Hải, Trung Quốc, do nảy sinh mâu thuẫn với cấp trên, hiện đang ở nhà chờ sắp xếp công việc...

Chọn cô ấy vậy, hai người đầu vẫn đang làm việc, với lại số tiền ít ỏi này của ta chưa chắc đã lôi kéo được họ.

Người thứ ba vừa về nước, lại vừa mâu thuẫn với cấp trên, còn chưa tìm được việc, đúng lúc cho ta cơ hội.

Đương nhiên không phải vì cô ấy xinh đẹp, lại còn chưa kết hôn, chắc chắn không phải!

Cũng không phải vì đôi chân dài thon thả kia của cô ấy, những điều đó không quan trọng, chủ yếu là ta coi trọng năng lực của cô ấy!

Ừ, năng lực, quan trọng nhất!

Thông qua thông tin liên lạc trên tệp Power Point do hệ thống thịch thịch cung cấp, ta dễ dàng tìm được nữ tiến sĩ mới về nước này.

Kết bạn với cô ấy nhưng mãi không thấy đồng ý, ta cũng không để ý, chắc là cô ấy chưa xem.

......

Thời gian trôi qua đến ngày 12 tháng 6, hôm nay trường ta tổ chức lễ tốt nghiệp.

Nếu không có gì bất ngờ, đây là lần cuối cùng chúng ta bước vào ngôi trường này, từ đây rời xa lớp 12 để bước vào cuộc sống đại học.

Ta ít nhiều trong lòng vẫn có chút lưu luyến, dù sao cũng là ngôi trường cũ đã gắn bó ba năm.

Tám giờ sáng, ta và Phương Thiển Thiển đã sớm đến lớp.

Các bạn học tụm năm tụm ba bàn luận về nguyện vọng thi đại học.

“Kiệt ca, cậu định thi trường đại học nào thế?”

Ta vừa ngồi xuống, Lý Dương bên cạnh liền hớn hở hỏi.

Ta hơi khó hiểu, hôm nay sao thằng này lại đến lớp sớm thế.

Ta liếc hắn một cái. “Ta chắc là học Thượng Tài cùng Thiển Thiển, còn cậu?”

Lý Dương nghe xong liền ngưỡng mộ, Thượng Tài đấy, đại học trọng điểm ở thành phố lớn. Bản thân hắn vẫn tự biết mình, có thể vào được một trường đại học hạng hai ở địa phương là tốt lắm rồi.

“Ta à, xem tình hình thế nào đã, nhưng chắc là tìm trường đại học ở Dung Thành thôi.”

Đối với Lý Dương mà nói, đại học thì tìm trường nào gần nhà là được, dù sao trường đại học tốt hắn cũng thi không đậu, chỉ xem điểm số lúc đó đủ vào trường đại học nào ở Dung Thành thì hắn điền nguyện vọng vào trường đó.

Mười giờ sáng, lễ tốt nghiệp đúng giờ diễn ra.

Đông đảo học sinh lớp 12 tập trung tại sân vận động, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ khao khát đối với đại học, đối với tương lai.

Từ sau ngày hôm nay, bọn họ chính thức tốt nghiệp, không còn là học sinh cấp ba, mà là sinh viên đại học.

Thời gian khổ cực nhất của cấp ba đã qua, hầu như tất cả mọi người đều mong chờ ngày này đến.

Trên bục giảng, đầu tiên là hiệu trưởng không ngại phiền phức đem lịch sử trăm năm của trường ra kể lại một lần, sau đó là tổng kết ba năm qua, cuối cùng gửi đến tất cả học sinh có mặt ở đây lời chúc tốt đẹp.

Sau đó là một số thầy cô lên bục phát biểu, nói rất xúc động, dù sao cũng là những đứa con đã dạy dỗ ba năm, hôm nay phải chia tay, trong lòng họ cũng có chút buồn.

Phía dưới không ít học sinh đều đỏ hoe mắt, rõ ràng là đồng cảm.

Ta lại ở dưới khinh bỉ cùng Sở Hòa trò chuyện.

Không phải ta không nể mặt thầy cô, chủ yếu là những lời này kiếp trước ta đã nghe qua một lần rồi.

Rõ ràng Sở Hòa bên kia cũng đang tổ chức lễ tốt nghiệp, chỉ thấy Sở Hòa gửi một video, video biểu diễn của học sinh nghệ thuật.

Ta: ?

Video được quay từ phía sau sân khấu, rất nhiều nữ sinh đang thay trang phục, trang điểm ở bên cạnh.

Trường của bọn họ hình như không có biểu diễn gì, dù sao người ta cũng là trường nghệ thuật, có chút tài nghệ biểu diễn cũng là bình thường.

Ta: Cậu đang ở hậu trường à?

Sở Hòa: Đúng vậy. Ngầu /

Ta: Vậy là lát nữa cậu cũng có tiết mục biểu diễn rồi, tiết mục gì thế?

Đối phương lúc này gửi đến một đoạn ghi âm.

“Đại ca, đại ca, không nói cho cậu đâu, ta sắp lên sân khấu biểu diễn rồi, lát nữa biểu diễn xong sẽ gửi cho cậu xem.”

Sau đó liền nghe thấy bên kia có người gọi cô ấy chuẩn bị, chắc là sắp đến tiết mục của cô ấy.

Ta thầm nghĩ may mà cô ấy là sinh viên âm nhạc chứ không phải vũ đạo.

Dù sao trong mắt ta, luyện múa thế nào cũng sẽ có tiếp xúc cơ thể với bạn nhảy.

Ta đang muốn tán tỉnh Sở Hòa, chắc chắn là không muốn Sở Hòa mỗi ngày cùng người đàn ông khác khiêu vũ.

Ừ, vẫn là sinh viên âm nhạc tốt hơn.

Múa may thứ này, xem người khác nhảy, nhà khác dạy là được, dù sao nếu Phương Thiển Thiển dám đi đăng ký lớp học múa gì đó, ta sẽ đánh gãy chân con bé!

Không phải ta phản cảm với thứ này, chỉ là kiếp trước ta xem mấy điệu múa trên mạng, không phải ưỡn ngực uốn éo, thì là quỳ gối lắc lư, biết thì là đang khiêu vũ, không biết còn tưởng là tổ không khí trong quán bar.

Điều này cũng dẫn đến việc ta có cái nhìn không tốt về vũ đạo.

Mặc dù ta cũng biết, luyện tập vũ đạo chân chính, nam nữ vũ công không thể có quá nhiều tiếp xúc, thậm chí nên tách ra luyện tập.

Nhưng thứ này chỉ cần bạn đã dấn thân vào, bạn có thể đảm bảo sau này lên sân khấu biểu diễn sẽ không tiếp xúc với bạn nhảy sao?

Bạn muốn khiêu vũ, bạn có thể luôn từ chối sao? Chẳng lẽ bạn có thể nhảy múa một mình mãi.

Ta đối với loại chuyện này chính là đã mâu thuẫn thì dứt khoát đừng học, dù sao có thể bồi dưỡng sở thích có rất nhiều, đâu phải nhất thiết là vũ đạo.

Học đàn dương cầm, thổi kèn không hay hơn sao?

Chưa đến mười phút, Sở Hòa liền gửi đến một đoạn video, góc quay video là từ dưới sân khấu, chắc là do một trong mấy cô bạn thân của cô ấy quay.

Giữa sân khấu, màn sân khấu được kéo ra, bốn phía tối đen như mực, chỉ có ở giữa có một luồng sáng chiếu xuống.

Là một cây đàn dương cầm ở đó.

Âm thanh phía dưới cũng dần nhỏ lại sau khi thông báo.

“Xin chân thành cảm ơn bạn học Vương Duyệt Khả đã mang đến cho mọi người tiết mục múa « Thời gian », tiếp theo mời quý vị thưởng thức tiết mục độc tấu dương cầm « Những năm tháng ấy » do bạn học Sở Hòa lớp 12/4 biểu diễn!”

Thế mà không phải là mấy bản nhạc dương cầm truyền thống?

Vốn chỉ định xem Sở Hòa, lúc này sự chú ý của ta cũng bị thu hút.

Chỉ thấy Sở Hòa vẫn mặc chiếc váy dạ hội màu đen kia, chậm rãi bước tới.

Sau khi cúi chào mọi người, cô ấy liền ngồi xuống trước cây đàn dương cầm và bắt đầu chơi đàn.

Xem ra ta và Sở Hòa tâm linh tương thông rồi!

Bạn đang đọc Trùng Sinh: Đã Vậy, Làm Phú Nhất Đại! (Dịch) của Mại Nữ Sài Đích Tiểu Hỏa Hài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.