Quay con thoi World Cup!
Rời khỏi trung tâm đổi quà, Giang Ngộ tức tốc đến ngân hàng làm một tấm thẻ mới.
Sau đó, cậu đem toàn bộ số tiền trên tấm chi phiếu từ trung tâm đổi quà nọ chuyển thành tiền mặt, nạp vào tài khoản ngân hàng mới của mình. Chỉ đến lúc này, Giang Ngộ mới cảm thấy yên tâm.
Nhìn số dư trong tài khoản hiện lên hơn hai mươi vạn, Giang Ngộ đã bình tĩnh hơn.
Dù sao đời trước cậu ta cũng từng sở hữu gia sản hơn trăm triệu, nên số tiền cỏn con này chẳng thấm vào đâu.
Tuy nhiên, mỗi thời mỗi khác.
Làm lại từ đầu, số tiền này đối với cậu ta mà nói lại vô cùng quan trọng.
Đây chính là khoản vốn đầu tiên của cậu.
Có số tiền này, cậu có thể hoàn thành được một số việc.
Có chút tiền trong tay, tự nhiên là phải chi tiêu một chút.
Đầu tiên, cậu tìm đến tiệm cắt tóc gần nhất.
Nhìn mình trong gương với mái tóc nghiêng cắt ngang trán kiểu "không phải chính lưu", Giang Ngộ cảm thấy chướng mắt.
Nói thật, kiểu tóc này rất thịnh hành vào thời đó.
Nhưng với gu thẩm mỹ sau này, nó thật sự có chút "cay mắt".
Cho dù có đẹp trai đến mấy, cũng khó mà "cân" được kiểu tóc này.
Vì vậy, việc cấp bách của Giang Ngộ bây giờ là phải nhanh chóng chỉnh sửa lại hình tượng của mình.
Nếu không, chính cậu cũng chẳng buồn nhìn nữa.
"Chào cậu, cậu muốn cắt kiểu tóc như thế nào?"
Một anh thợ cắt tóc với quả đầu xù mì, miệng cười toe toét hỏi Giang Ngộ.
Liếc qua quả đầu xù mì của anh thợ, Giang Ngộ có chút bất an, cậu hoài nghi về tay nghề của anh ta.
"Hai bên tỉa gọn, ở giữa để dài, mái cắt tỉa lưa thưa, hơi tách ra một chút."
Giang Ngộ cố gắng mô tả rõ ràng kiểu tóc "mái thưa chia ngôi" của thời sau, bằng không cậu thật sự sợ mình sẽ không dám bước ra khỏi tiệm mất.
Cứ như vậy, hai mươi mấy phút sau.
Giang Ngộ nhìn mình trong gương, mũi cao, môi mỏng, tóc mái lòa xòa trước trán, đường nét khuôn mặt rõ ràng, cậu rất hài lòng.
Thầm khen ngợi tay nghề của anh thợ, ít nhất anh ta có thể hiểu được tiếng người.
Vốn dĩ cậu ta đã rất tuấn tú, chỉ là chưa biết cách ăn mặc mà thôi.
Nếu lúc trước Lâm Thanh Nhã mà thấy Giang Ngộ với dáng vẻ hiện tại, chỉ sợ đã xiêu lòng ngay tức khắc.
Kiếp trước, sau khi thành công danh toại, dù không dựa vào tiền, chỉ dựa vào gương mặt này, cậu cũng khiến vô số cô gái phải mê mẩn, ngã vào lưới tình.
Cậu còn bị bạn bè đặt cho biệt danh "tra nam", "Hải Vương", "tổ sư thả thính".
Cắt tóc xong, cậu trực tiếp đến cửa hàng quần áo, chọn cho mình mấy bộ đồ phù hợp.
Nhìn mình trong gương, cậu thầm cho bản thân 99 điểm.
Vốn đã tuấn tú, nay Giang Ngộ lại khoác lên mình bộ quần áo sạch sẽ, phù hợp, cộng thêm khí chất đặc biệt sau khi sống lại, đối với bất kỳ cô gái nào, đây cũng là "đòn chí mạng".
Hả? Bạn nói Giang Ngộ đẹp trai như vậy mà chỉ có 99 điểm?
Vậy 100 điểm phải đẹp trai đến mức nào?
Đương nhiên, người đạt 100 điểm chỉ có thể là các độc giả nam đẹp trai mà thôi.
Sau đó, cậu đến cửa hàng điện thoại Hoa Quả ở tầng một mua ba chiếc điện thoại đời mới nhất (thế giới song song xin đừng quá xét nét).
Cậu một chiếc, bố mẹ mỗi người một chiếc.
Tuy nhiên, cậu vẫn thích chiếc điện thoại "Xa Xa Dẫn Đầu" từ kiếp trước hơn, đáng tiếc...
Nhưng không thể phủ nhận, điện thoại Hoa Quả ở thời đại này có tính năng vượt trội, là tiêu chuẩn của thời đại, được coi là sản phẩm vượt thời gian.
Giá cả cũng hơi đắt đỏ, khoảng sáu nghìn tệ một chiếc.
Nhưng Giang Ngộ không để tâm đến số tiền này.
Tiền sau này sẽ ngày càng nhiều, nếu không tiêu, nó cũng chỉ là một tờ giấy lộn.
Cầm theo mấy bộ quần áo và ba chiếc điện thoại, Giang Ngộ trực tiếp trở về nhà.
Ngồi trên ghế sofa, cậu bật ti vi để tạo ra chút âm thanh, như vậy sẽ bớt cảm thấy cô đơn.
Kiếp trước, dù có tiền nhưng bạn bè cũng không nhiều, phần lớn đều là những kẻ coi trọng lợi ích của cậu.
Rất nhiều chuyện cậu đều giấu kín trong lòng, không thể tâm sự cùng ai.
Còn chuyện yêu đương, đối với cậu lại càng là điều viển vông.
Cậu là người tùy hứng, yêu đương sẽ chỉ trói buộc cậu.
Cho nên, cậu luôn chọn "qua đường" chứ không "lưu luyến".
Dần dà, cậu lại trở nên có chút cô độc.
Cậu lấy một điếu thuốc Lợi Quần từ bao thuốc Giang Chí Viễn để trên bàn trà, châm lửa hút.
Vừa rít một hơi, cậu đã thấy đầu óc choáng váng.
Thân thể này kiếp này hiển nhiên chưa từng h·út t·huốc, nên chưa quen.
Đồng thời, trong lòng cậu cũng đang suy tính xem có cơ hội nào để kiếm thêm chút tiền hay không.
Dù sao số tiền hiện tại vẫn còn quá ít, khiến cậu cảm thấy bất an.
Nhưng lúc này, một bản tin trên TV đã thu hút sự chú ý của cậu.
"Theo thông tin, World Cup lần này sẽ chính thức khởi tranh vào tối nay. Liệu lần này có bất ngờ nào xảy ra hay không? Hãy cùng chúng tôi phỏng vấn một vài người qua đường để nghe ý kiến của họ..."
Đúng rồi!
Sao mình lại không nghĩ tới World Cup chứ!
Mặc dù cậu không nhớ rõ tỷ số các trận đấu, nhưng đừng quên, cậu còn có một cái "hack" mà.
Cậu cũng đã thử nghiệm cái "xác suất thành công" này.
Phát hiện chỉ cần cậu nghĩ về một sự việc, thì xác suất thành công của nó sẽ hiện lên trước mắt cậu.
Nói cách khác, cậu chỉ cần xác định mục tiêu, sau đó nghĩ về xác suất thành công của sự kiện đó là được.
Giang Ngộ lấy ra một tờ giấy và bút, bắt đầu viết vẽ nguệch ngoạc.
Cuối cùng, sau khi lãng phí vài tờ giấy, cậu cũng đạt được kết quả mình mong muốn.
Nam Phi 1: 1 Mexico.
Xác suất thành công là 100%, nói cách khác, chỉ cần đặt cược tỷ số này, chắc chắn sẽ thắng.
Cậu chỉ cần đặt đúng trận đầu tiên là đủ, nếu đặt đúng tất cả sẽ không ổn.
Nghĩ đến đây, cậu liền cầm chiếc điện thoại vừa mua, lắp sim rồi vội vàng ra khỏi nhà.
Không lâu sau, Giang Ngộ đã đến một cửa hàng bán vé số thể thao.
Bước vào xem xét, ôi chao, cũng khá đông người.
Hơn nữa, tất cả đều đang xôn xao bàn tán về World Cup lần này.
Giang Ngộ chen chúc qua đám người.
Cậu nói với ông chủ đang sôi nổi trao đổi với đám đông: "Ông chủ, tôi muốn đặt cược."
Nhưng ông chủ dường như không nghe thấy lời Giang Ngộ nói.
Tiếp tục trao đổi với mấy người đàn ông trung niên, nước bọt văng tung tóe.
Giang Ngộ có chút bất lực.
Cậu lấy một tờ giấy trắng bên cạnh, rồi cầm bút viết lên tỷ số mình dự đoán.
Cậu gõ bàn một cái, đẩy tờ giấy đến trước mặt ông chủ: "Ông chủ, giúp tôi đặt cược, 20 vạn."
Ông chủ nghe Giang Ngộ nói muốn đặt 20 vạn, lúc này mới quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn cậu.
"Cậu nhóc, cậu không nhầm chứ, thật sự muốn đặt hai mươi vạn sao?"
Ông chủ còn chưa lên tiếng, mấy người đàn ông trung niên bên cạnh đã không nhịn được, có chút sửng sốt.
Cậu nhóc này nhìn còn trẻ, thế mà lại dám bỏ ra hai mươi vạn để đặt cược.
Không biết là chơi cho vui hay là thật sự có tiền.
Giang Ngộ bình tĩnh nhìn ông chủ nói: "Giúp tôi đánh vé số đi ông chủ."
Ông chủ thấy cậu không giống đang nói đùa, lúc này mới cầm lấy tờ giấy trắng Giang Ngộ đưa tới.
Sau đó, ông ta đánh vé số theo tỷ số được viết trên đó.
Những người xung quanh cũng vô cùng hiếu kỳ.
Với thái độ này của Giang Ngộ, hoặc là cậu thường xuyên nghiên cứu về World Cup, liều một phen "xe đạp biến xe máy", hoặc là cậu thuộc dạng công tử nhà giàu nhàn rỗi, đến thử vận may.
Giang Ngộ nhận vé số, sau đó trực tiếp quẹt thẻ thanh toán hai mươi vạn.
Nhìn số dư trong thẻ chỉ còn lại hơn một vạn, Giang Ngộ cũng không đau lòng.
Dù sao, chẳng mấy chốc cậu sẽ kiếm lại cả gốc lẫn lãi thôi mà.
Sau đó, cậu không để ý đến những người muốn bắt chuyện, trực tiếp rời khỏi cửa hàng vé số.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 137 |