Cuồng kiếm 200 vạn!
Về đến nhà.
Giang Ngộ nghĩ bụng, phen này không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn kiếm bộn từ World Cup.
Đến lúc đó, có được nguồn tài chính dồi dào, hắn sẽ có thêm tự tin cho những dự tính sắp tới.
Cầm điện thoại lên xem giờ, cũng đã xế chiều.
Giang Ngộ đứng dậy, vào tủ lạnh lấy mớ đồ ăn mẹ mua từ hôm trước ra.
Hắn định bụng sẽ trổ tài nấu nướng trước mặt cha mẹ.
Đừng nghĩ hắn không biết nấu ăn.
Trước khi trùng sinh, hắn vốn sống một mình, sau này có tiền cũng không thuê bảo mẫu.
Càng không ăn đồ ăn ngoài, cũng chẳng ra ngoài hàng quán.
Xã giao này nọ, tiệm cơm bên ngoài cũng đã ngán.
Lâu dần, hắn tự học nấu ăn, cho nên việc bếp núc với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Cạch, tiếng cửa vang lên.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Ngộ tay cầm nồi ló đầu ra khỏi bếp, cười nói với cha mẹ:
"Cha mẹ, còn thiếu tô canh nữa là xong bữa tối."
Giang Chí Viễn cùng Vương Hiểu Lệ nhìn con trai đeo tạp dề từ trong bếp chui ra, ngây người.
Một lát sau, cả nhà ba người ngồi vào bàn ăn.
Giang Chí Viễn và Vương Hiểu Lệ nhìn mâm cơm bốn món một canh thịnh soạn, hai mặt nhìn nhau, trong lòng có chút kinh ngạc.
"Con trai, con học nấu ăn từ bao giờ vậy?"
Vương Hiểu Lệ nghi hoặc nhìn Giang Ngộ hỏi.
Phải biết, Giang Ngộ lớn ngần này nhưng chưa từng vào bếp.
Nhiều lắm là đói bụng thì nấu mì gói ăn qua ngày.
"Ha ha, con tự học theo sách, không biết mùi vị thế nào, cha mẹ nếm thử xem."
Giang Ngộ cười, hắn cũng không nói dối.
Hồi đầu học nấu ăn, hắn cũng mày mò theo sách.
Giang Chí Viễn không nói gì, gắp một miếng thịt kho tàu màu sắc bắt mắt cho vào miệng.
Nhẹ nhàng nhấm nháp, ngẩng đầu nhìn Giang Ngộ ánh mắt có chút khác thường.
"Béo mà không ngấy, mặn ngọt vừa phải, tuyệt đối không thua kém gì tiệm cơm làm."
Giang Chí Viễn thật sự hoài nghi, món thịt kho tàu ngon như vậy là do một người mới học nấu ăn làm ra?
Vương Hiểu Lệ nghe vậy, cũng gắp một miếng cho vào miệng, lập tức kinh ngạc.
Giang Ngộ thấy cha mẹ kinh ngạc như vậy, khoát tay nói: "Ngạc nhiên thật, chắc con có thiên phú nấu nướng."
Giang Chí Viễn nghe vậy, sờ cằm.
Thầm nghĩ, hay là sau này cho con trai đi làm đầu bếp, có vẻ cũng không tệ.
Một bữa tối vui vẻ trôi qua.
Giang Chí Viễn và Vương Hiểu Lệ ngồi trên ghế sofa xem tin tức buổi chiều.
Giang Ngộ mang theo một cái túi đi ra, thần bí nói: "Cha mẹ, con có món quà tặng hai người."
Dưới ánh mắt tò mò của cha mẹ, Giang Ngộ chậm rãi lấy ra hai chiếc điện thoại cảm ứng đời mới.
Hai vợ chồng nhìn điện thoại trong tay, nhất thời im lặng.
Giang Chí Viễn lấy từ trên bàn ra điếu thuốc châm lửa, sau khi hít một hơi, nghiêm túc nhìn Giang Ngộ:
"Thằng ranh con này, có phải con làm chuyện gì phạm pháp rồi không?"
Nhìn Giang Chí Viễn nghiêm túc, Giang Ngộ vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng cũng thành thật đáp: "Cha còn không tin cách làm người của con sao?"
Giang Chí Viễn nghĩ cũng phải.
Giang Ngộ bình thường rất quy củ, không giống người sẽ làm chuyện phạm pháp.
"Vậy hai chiếc điện thoại này từ đâu ra, theo ta biết, thứ này không hề rẻ."
"Cha đoán làm gì, hôm nay con đi chơi với bạn."
"Sau đó mua hai tờ vé số, không ngờ trúng thật, còn trúng hai vạn."
Không phải Giang Ngộ cố ý giấu cha mẹ.
Nếu nói trúng ba mươi vạn, e rằng số tiền này sẽ không do hắn nắm giữ.
Mẹ hắn chắc chắn sẽ giữ hộ, tương lai dùng làm tiền cưới vợ.
"Thằng ranh con này, vận may cũng không tệ."
Giang Chí Viễn dập điếu thuốc, tin tưởng lời giải thích của Giang Ngộ.
Hai ngày trước, ông còn nghe nói có người cùng khu phố mua vé số trúng mười vạn.
Cho nên, ông cũng không nghi ngờ nhiều.
Chỉ có thể thầm cảm thán, vận may của Giang Ngộ không tệ.
"Con làm gì mà mua điện thoại đắt tiền như vậy?"
"Để dành tiền tốt hơn bao nhiêu, sau này con cưới vợ không cần tiền sao?"
Vương Hiểu Lệ trách móc Giang Ngộ.
Bất quá, Giang Ngộ vẫn nhìn ra được niềm vui trong mắt mẹ.
"Thằng bé có hiếu, bà bớt cằn nhằn đi, chẳng lẽ tiền cưới vợ nhà ta còn không lo nổi sao."
Giang Chí Viễn sao có thể không nhìn ra, vợ mình ngoài miệng trách móc, thực tế trong lòng đang vui mừng.
Dù sao con trai đã trưởng thành, biết hiếu kính cha mẹ.
Điểm này, hai người họ đều cảm thấy rất vui mừng.
Nhìn cha mẹ vui vẻ, Giang Ngộ trong lòng cũng cực kỳ vui sướng.
Trên đời này, sợ nhất là con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn, thừa dịp mình có năng lực, phải hiếu kính cha mẹ nhiều hơn.
"Mua xong điện thoại, con còn bao nhiêu tiền?"
Giang Ngộ nghĩ nghĩ, nói: "Con cũng mua một cái, chắc còn khoảng năm ngàn."
Giang Chí Viễn gật đầu: "Vậy số tiền đó để dành nộp học phí."
Giang Ngộ cũng không ý kiến gì.
Hắn không quan trọng, dù sao ngày mai lại có một khoản tiền vào tài khoản.
Đúng mười giờ tối, World Cup cũng đúng hẹn mà tới.
Bất quá, Giang Ngộ cũng không cố ý theo dõi kết quả trận đấu.
Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chắc thắng.
Sáng sớm hôm sau.
Tin tức tràn ngập trên các mặt báo, trên TV.
Giang Ngộ xem TV, lộ ra vẻ mặt chắc chắn.
Giống hệt như hắn dự đoán, không có gì thay đổi.
Đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, Giang Ngộ trực tiếp đến trung tâm xổ số đổi thưởng.
Giang Ngộ mua Nam Phi 1: 1 Mexico, tỉ lệ đặt cược là 1 ăn 10, mà hắn mua 20 vạn.
Nói cách khác, phen này hắn trực tiếp cuỗm gọn 200 vạn!
Thăng tiến vượt bậc!
Niên đại này, triệu phú đã không còn hiếm lạ.
Nhưng 200 vạn đối với phần lớn người mà nói, vẫn là một khoản tiền lớn.
Nhân viên ở quầy đổi thưởng thấy vậy, trực tiếp gọi cho chủ nhiệm để đích thân tiếp đãi Giang Ngộ.
Trong một căn phòng tiếp khách nhỏ.
Trước mặt Giang Ngộ đặt một chén trà, ngồi đối diện chủ nhiệm.
"Cậu Giang, không biết cậu có ý định đầu tư sản phẩm quản lý tài chính nào không, tôi có người bạn làm ngân hàng. . ."
"Xin lỗi, chủ nhiệm Lý, tạm thời tôi chưa có ý định đó."
Giang Ngộ trực tiếp ngắt lời chủ nhiệm.
Hắn thừa biết, Lý chủ nhiệm đang tính toán gì trong lòng.
Đơn giản là muốn thông qua cách này để kiếm chút hoa hồng.
Tiền của hắn, mỗi một đồng đều có kế hoạch riêng, chắc chắn kiếm được nhiều tiền.
Nếu còn đi đầu tư sản phẩm quản lý tài chính, đúng là nực cười.
Lý chủ nhiệm nghe vậy, không khỏi tiếc nuối, nhưng vẫn kiên trì xin phương thức liên lạc của Giang Ngộ.
Cũng cho biết, sau này nếu có ý định, có thể liên hệ với ông ta.
Giang Ngộ gật đầu, đồng thời cho biết không muốn bị phỏng vấn, sau đó rời khỏi trung tâm xổ số.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 131 |