Chương 44. Khó có thể xóa bỏ
Nhìn thấy Tưởng Văn Văn đang ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu trong hồ, Trần Vũ lặng lẽ áp sát mặt vào mặt cô ấy. Cùng cô ấy nhìn một đôi bóng dáng phản chiếu trong hồ, rồi thì thầm vào tai cô ấy với ngữ khí như mê hoặc:
- Tớ muốn hỏi cậu một vấn đề. Cậu nói xem, nếu như hôm nay là ngày tận thế, là ngày cuối cùng của cuộc đời chúng ta, cậu muốn sống như thế nào? Có mong muốn gì không?
Tưởng Văn Văn theo bản năng suy nghĩ đến lời nói của cậu một chút. Ánh mắt cô không khỏi có chút mờ mịt, hơi quay đầu nhìn về phía cậu. Đột nhiên ánh mắt chợt khôi phục thanh tình, vô thức nghiêng người về phía sau:
- A, sao cậu lại dựa gần như vậy?
Chiếc thuyền nhỏ hôm nay bọn họ thuê quá nhỏ. Cô đột nhiên ngả người ra sau, bởi vì biên độ động tác có chút lớn, chiếc thuyền nhỏ lập tức lắc lư, có xu hướng sắp lật úp. Trần Vũ nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng duỗi một tay vòng qua vai, một tay khác ôm lấy eo thon của cô. Việc này chả khác nào đem cô ấy ôm vào trong ngực.
Mà Tưởng Văn Văn bởi vì chiếc thuyền vừa rồi bất ngờ lắc lư đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Lúc này thân mình im lặng như ve sầu mùa đông không dám động. Chỉ là... Cứ như vậy bị Trần Vũ ôm vào trong ngực. Gương mặt cô nháy mắt đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất. Đôi tay theo bản năng đẩy nhẹ ngực Trần Vũ.
Vẫn cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Cậu. Cậu buông ra đi! Nhanh buông ra đi.
Cuối cùng cũng được ôm cô ấy.
Đây là điều mà Trần Vũ luôn khát khao từ khi thầm yêu cô ấy. Giờ phút này, được ôm lấy cơ thể thơm tho mềm mại của cô ấy. Cậu chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, cảm thấy mỹ mãn.
Cậu còn ôm chưa đủ đâu! Muốn cậu lập tức phải buông cô ấy ra dĩ nhiên cậu sẽ rất luyến tiếc.
Lúc này, trong lòng cậu đột nhiên muốn cảm ơn Tưởng Văn Văn vì đã thay đổi kế hoạch hẹn hò hôm nay thành tới nơi này chèo thuyền.
Bởi vì thuyền hoa nhỏ này đến giữa hồ, cho dù cô ấy muốn chạy cũng không cách nào chạy thoát được!
Cho nên việc này không thể trách cậu. Chính cô ấy đã tự bẫy mình.
- Chờ một chút, tớ sẽ hỏi cậu một vấn đề khác.
Trần Vũ mặt đầy ý cười mà nhẹ giọng nói.
Tưởng Văn Văn cúi đầu cơ bản là không dám nhìn thẳng cậu một cái, nghe vậy, cố nén xấu hổ, nhẹ giọng hỏi:
- Cái, cái vấn đề gì?
Trần Vũ:
- Cậu biết bơi không?
Tưởng Văn Văn khẽ lắc đầu:
- Không, không biết.
Trần Vũ áp sát mặt vào mặt cô ấy, đặt trán lên trên trán cô ấy lại nhẹ giọng hỏi:
- Vậy thì cậu có thích tớ không?
Khuôn mặt của Tưởng Văn Văn càng đỏ hơn, như cắt ra máu. Cô cảm thấy da mặt mình nóng bừng, cắn chặt cánh môi anh đào, chớp chớp mắt, gật đầu nhẹ đến mức khó phát hiện ra.
Trần Vũ đã giành được danh hiệu Trạng Nguyên thi đại học Dương Châu khiến cho cô không thể nghĩ ra lý do tại sao mình không thể kết giao với cậu ta.
- Thật tốt quá, tớ có thứ tốt muốn tặng cho cậu.
Trần Vũ lại nhẹ giọng nói.
Tưởng Văn Văn bị gợi lên lòng hiếu kỳ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt cậu:
- Thứ gì vậy?
Trần Vũ nhoẻn miệng cười, hơi hơi nhướng mày:
- Trước tiên cậu phải nhắm mắt lại.
Tưởng Văn Văn cho rằng cậu ta đang giả vờ bí ẩn. Chờ cô nhắm mắt lại liền lấy quà ra. Cô hơi do dự nhưng bởi vì tò mò nên vẫn nhắm đôi mắt xinh đẹp lại. Đương nhiên lúc này cô cũng có chút lo lắng rằng Trần Vũ có thể nhân cơ hội cô nhắm mắt lại mà đột nhiên cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô hay không.
Nhưng lý trí nói cho cô - điều này khó xảy ra, bởi vì cô biết Trần Vũ. Cô đã sớm nhận ra rằng Trần Vũ thích cô nhưng ngồi cùng bàn với cô lâu như vậy. Trần Vũ nhiều nhất cũng chỉ có gan giả vờ vô tình hoặc ngoià ý muốn sờ mu bàn tay cô một chút. Hoặc là dùng cánh tay chạm vào tay cô một chút mà thôi.
Nhưng……
Trần Vũ nhìn Tưởng Văn Văn đã nhắm mắt lại. Lúc này cô ấy vẫn ở trong vòng tay của cậu, nhìn cô ấy nhắm mắt lại khuôn mặt vẫn xinh đẹp tuyệt trần như cũ. Đôi môi anh đào đỏ tươi. Nhịp tim của cậu bắt đầu đập nhanh, đôi môi cậu hơi nhếch lên. Mẹ kiếp, lần này cùng với lúc cậu hôn Tần Lỵ Lỵ buổi trưa rất không giống nhau. Khi đó cậu cũng không có những dị thường như vậy.
Giờ phút này, cậu mới ý thức được rằng trong lòng mình chung quy vẫn rất thích Tưởng Văn Văn. Cho dù biết rõ là cô ấy cũng không phải thực sự thích Trần Vũ mình nhưng trong lòng cậu cảm giác đối với cô ấy vẫn cảm thấy khác biệt như cũ.
Cứ coi như đây là thù lo cho việc tôi thích cậu lâu như vậy đi.
Trong lòng Trần Vũ ngổn ngang, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của Tưởng Văn Văn.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền của Tưởng Văn Văn đột nhiên mở ra, đầy kinh ngạc. Theo bản năng dùng hai tay đẩy ngực Trần Vũ.
Trần Vũ không kháng cự. Bị cô ấy đẩy liền rời khỏi môi cô ngay.
Lại khẽ cười nhắc nhở:
- Nhẹ một chút. Tớ cũng không biết bơi đâu. Nếu cậu làm lật thuyền thì đó chính là một xác hai mạng. Hai ta đều phải chôn thân dưới đáy hồ này.
Những lời này là cậu nói dối. Kỳ thật klúc 8 tuổi cậu đã đi học bơi. Hơn nữa còn là học bơi ở sông Tân An. Bơi rất tốt đấy!
Tưởng Văn Văn lập tức sững lại không dám dùng lực đẩy mạnh cậu ta nữa. Bởi vì thời điểm cậu ta lên tiếng nhắc nhở thì chiếu thuyền nhỏ dưới người bọn họ đã bị chao đảo ở trên mặt hồ. Hơn nữa biên độ chao đảo cũng khá lớn.
Tưởng Văn Văn cả người sững sờ, đột nhiên trợn mắt nhìn cậu:
- Một xác hai mạng cái gì? Cậu cũng không ở trong bụng của tớ. Là Trạng Nguyên khoa xã hội nhân văn năm nay đấy! Sao có thể dùng thành ngữ loạn xạ vậy!
Trần Vũ bật cười, có chút đỏ mặt nhưng vẫn là cố chấp mạnh miệng nói:
- Cái này là do cậu không hiểu nha? Có người nói trời sinh nam nữ vốn không hoàn chỉnh.
- Chỉ có tìm được một nửa định mệnh kia thì sinh mệnh mới có thể hoàn chỉnh. Cho nên hiện tại hai ta có thế coi như là một người.
Tưởng Văn Văn liếc mắt nhìn cậu ta. Cứ nhìn như vậy.
Ánh mắt kia dường như đang nói: “Tiếp đi! Tôi xem cậu còn có thể nói bậy bạ gì nữa?”
Thấy Trần Vũ im miệng, không tiếp tục nói nữa, Tưởng Văn Văn lại nhẹ nhàng đẩy ngực cậu ta:
- Cậu buông tớ ra!
Trần Vũ có chút do dự. Vừa rồi cậu mới phát hiện ra bản thân mình rốt cuộc không thể nhẫn tâm đối với Tưởng Văn Văn. Giống như trước đó cưỡng hôn đối với Tần Lỵ Lỵ.
Cho nên nếu tiếp tục ôm cô ấy như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng...
Cậu nhìn cô ấy thửo dài:
- Cậu đừng giãy giụa nữa. Để tớ ôm thêm vài phút sẽ buông cậu ra, được không?
Tưởng Văn Văn vô thức lắc đầu.
- Không được! Không được!
Một tia thất vọng lóe lên trong mắt Trần Vũ. Cảm thấy trong lòng cô ấy vẫn còn kháng cự cậu.
Trong lòng cậu bỗng thấy vô vị và tẻ nhạt.
Biểu tình phức tạp mà cười cười, thu hồi đôi tay. Hoàn toàn buông cô ấy ra. Ánh mắt nhìn về phía núi non xanh biếc bên hồ.
Sau đó cho đến khi kết thúc chuyến du hồ, hai người bọn họ chia tay nhau ở cửa của công viên, Trần Vũ cũng không lại cố ý chiếm tiện nghi của cô nữa.
Khi họ chia tay, cậu như bị vỡ mộng.
Tưởng Văn Văn nhận ra tâm tình của cậu không tốt. Cô muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng chưa nói điều gì.
Trần Vũ đạp xe về nhà, về đến nhà chưa được bao lâu thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Tưởng Văn Văn.
“-- Cậu giận à?”
Trần Vũ mỉm cười, suy nghĩ một hồi rồi đáp: “-- Không có.”
Không lâu sau, Tưởng Văn Văn gửi một tin nhắn khác.
“— Cậu đừng quá vội. Cho tớ một chút thời gian được không? Lần sau gặp mặt, cậu có thể nắm tay của tớ.”
Trần Vũ nhìn tin nhắn một lúc lâu. Cảm xúc vẫn không tốt.
Thực ra cậu không để ý đến việc cô ấy không đồng ý cho cậu ôm. Trong lòng cậu để ý chính là việc chính mình ở tuổi 37 đã nói về hiện trạng cuộc sống trước đó. Những lời này tương đương với việc gieo một mầm cây vào lòng cậu ở tuổi 17.
Chính mình ở tuổi 37 cũng không tồn tại Tưởng Văn Văn bên canh.
Đây mới chính là điều mà Trần Vũ 17 tuổi thực sự khó có thể xóa bỏ.
Đăng bởi | chanchan88555 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |