Bài văn điểm tối đa
Bốn người cùng đi về phía lớp 11/5. Có Vương Thước Vĩ và Trịnh Tuyết, hai cái máy nói vừa mở, quả thật rất náo nhiệt.
Hôm nay không học, lát nữa chờ điểm thi thử ra lò và tham gia lễ khen thưởng, sau đó là về nhà.
Vì vậy, trong lớp cũng rất tự do phóng túng, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Trịnh Tuyết kể với Thẩm Nặc Nhất về những điều thú vị cô ấy đã trải nghiệm trong ba ngày thi xong, nào là đi đến nông trại nào, thấy con vật gì, món nào ngon,... Vừa vào cửa đã bị một bạn học tinh nghịch giật tóc rồi bỏ chạy, Trịnh Tuyết hét lên "Cậu muốn chết hả!" rồi đuổi theo đánh.
Còn Vương Thước Vĩ vừa vào cửa đã đi thẳng về phía bàn học.
Khoảnh khắc ấy, Trương Thần và Thẩm Nặc Nhất bị tụt lại phía sau, y mới đột nhiên lên tiếng, "Hôm nay... là giải vây cho mình sao?"
Ánh mắt Thẩm Nặc Nhất chớp động, cô đột nhiên có chút bối rối.
Bởi vì lúc này điều cấm kỵ nhất là kích thích lòng tự trọng của đối phương, phản tác dụng.
Nếu là trước đây, Thẩm Nặc Nhất sẽ chỉ tôn trọng vận mệnh của người khác, tuyệt đối không can thiệp.
Cô tuy trọng nghĩa khí, nhưng đó là khi người khác nhờ vả, cầu xin cô. Nếu không, cô tuyệt đối sẽ không vì một chuyện mà bênh vực kẻ yếu, vẽ rắn thêm chân.
Bởi vì từ nhỏ cô đã hiểu trên thế giới này không phải chuyện gì cô cũng có thể quản, hơn nữa lớn đến từng này rồi, cũng hiểu đạo lý minh triết bảo thân. (người khôn giữ mình)
Nhưng hôm nay lại xốc nổi.
Cô cũng không biết tại sao lúc đó lại làm như vậy. Có lẽ là nghĩ đến cô gái bị cô lập lúc đó. Nhưng lúc đó cô có thể tiến lên an ủi, còn tình huống trước mắt thì chưa chắc.
Bởi vì sau khi mọi người phản ứng lại, sẽ biết tiếng hét bất ngờ của cô là để giải vây cho y.
Mà giải vây trước hết là thừa nhận đối phương đang khó xử.
Nếu một nam sinh nhận ra bạn phát hiện ra sự khó xử của cậu ta, thì tâm trạng sẽ như thế nào.
Thẩm Nặc Nhất nhớ hồi cấp hai có lần giáo viên phát hiện ra gia cảnh nghèo khó của một bạn học trong bài văn, ngày hôm sau đã quyên góp trước lớp, bạn học đó khóc nức nở, nhưng cậu ấy không dám ngẩng đầu lên nhận tiền quyên góp của các bạn. Và sau đó, cậu ấy dường như trở nên đặc biệt cứng đầu, không chịu nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ các bạn.
Lúc đó Thẩm Nặc Nhất đã nghĩ, tuy xuất phát điểm là tốt, nhưng hành vi và cách làm này, chẳng phải đã đâm thủng lòng tự trọng mong manh của bạn học đó sao?
Vì vậy, khi bị Trương Thần chất vấn, cô bỗng có chút bối rối, "Tớ..."
"Nhân vật nổi tiếng của khối Thẩm Nặc Nhất cũng sẽ ra mặt giúp người khác sao... bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ như vậy."
"Trương Thần! Tớ không có ý đó! Cậu đừng nghĩ nhiều..." Thẩm Nặc Nhất có chút bực bội, vì vậy giọng nói hơi gấp gáp. Cô nghĩ nếu phản tác dụng, ngược lại kích thích Trương Thần, thì phải làm sao?
Khoảng thời gian này cùng nhau tan học muộn, quả thực đã xoa dịu nỗi sợ hãi ma quỷ, cương thi của con gái vào ban đêm, hơn nữa, cô cảm thấy những ngày tháng êm đềm này có một cảm giác ổn định vững chắc, cô theo bản năng không muốn phá vỡ nó.
Nếu Trương Thần từ nay về sau xa lánh cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy một loại bối rối, lại không có suy nghĩ "xa lánh thì xa lánh, cậu ta là ai chứ".
Nếu là trước đây, cô sẽ không giải thích.
Nhưng bây giờ, cô lại bối rối chưa từng có.
Nhưng ngay lúc cô đang rối bời.
Đôi mắt Trương Thần đón ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ bên hông lớp học, trong con ngươi màu nâu, dường như có chút đùa cợt nói, "Mình thừa nhận, lúc đó cậu... rất đáng yêu."
Có một khoảnh khắc Thẩm Nặc Nhất ngây người.
Mặt cô đỏ bừng, lại không biết phải làm sao với lời nói của Trương Thần.
Hơn nữa lời này quá ngả ngớn rồi, quá ngả ngớn rồi... đáng yêu gì chứ, cậu tưởng đây là manga Nhật Bản à, hay là cậu đang đọc thoại trong game hentai à? Bình thường con trai lén lút nói chuyện game trên máy tính nào là "điện xa chi lang", nào là "đuổi theo", "bóng chuyền bãi biển", cậu tưởng tôi không biết sao?
Hừ.
Sau đó Trương Thần cảm thấy xương ống chân đau nhói.
Thẩm Nặc Nhất thu chân về, sau đó khi đi ngang qua y, đôi mắt phượng đỏ ửng lướt qua người y, hít sâu một hơi, nói.
"Trương Thần. Cậu học xấu rồi!"
Nói xong liền lướt qua Trương Thần đang ngơ ngác, đi thẳng về chỗ ngồi của mình, đặt cặp sách xuống, nhét vào ngăn kéo, ngồi xuống.
Mái tóc đen vẫn còn khẽ rung động trên bộ ngực đầy đặn.
Cô đột nhiên phát hiện, bản thân luôn chú trọng hình tượng, tuyệt đối không dễ dàng nổi nóng đỏ mặt, lại chưa từng có vì một nam sinh mà mất bình tĩnh.
...
Trương Thần ngồi xuống chỗ, nhăn nhó mặt mày.
Vương Thước Vĩ giật mình, "Mày sao vậy?"
Khiến không ít người quay lại nhìn.
"Không sao. Vừa vào cửa bị đá đụng phải."
Trương Thần nhìn về phía Thẩm Nặc Nhất đang quay lưng về phía mình, thấy vai cô khẽ run lên.
"Ồ..." Những người nhìn qua lại quay đầu đi, nghĩ thầm có gì to chuyện đâu, làm các cậu giật mình.
Vương Thước Vĩ vẫn còn vẻ mặt nghi ngờ, "Sao mày lại đụng phải đá, chúng ta không phải cùng vào sao? Mày đụng phải hòn đá nào?"
Trương Thần chỉ về phía trước, "Kia kìa, kia kìa."
Vị trí của Thẩm Nặc Nhất ở hàng đầu tiên, gần cửa sổ gần cửa ra vào, bọn Trương Thần ở hàng thứ ba, vì vậy Trương Thần chỉ về hướng Thẩm Nặc Nhất. Lại phát hiện thân hình eo thon của Thẩm Nặc Nhất, rõ ràng là hơi dịch sang bên cạnh, để lộ ra cánh cửa.
"Đâu, đâu? Hòn đá nào?" Vương Thước Vĩ ngó nghiêng, "Trên cửa cũng không có, chẳng lẽ là ở bục giảng bên kia? Đâu có đá, loại nào, có thể đụng vào chân mày, tao phải xem xem hòn đá lớn cỡ nào."
"To bằng người, nhảy từ cửa sổ xuống." Trương Thần nói.
Vai Thẩm Nặc Nhất lại run lên.
"Trời, Trương Thần, mày đùa tao à! Cút!"
Khi Vương Thước Vĩ gãi đầu không để ý đến Trương Thần nữa, y thấy Thẩm Nặc Nhất đột nhiên quay phắt lại, trừng mắt nhìn y, đôi mắt được ánh ban mai nhuộm thành màu đỏ như đá quý.
Sau đó cô quay người lại, khuỷu tay phải giơ ngang, năm ngón tay thon thả khép lại, đưa nắm đấm ra sau lưng.
Trên mu bàn tay còn có những mạch máu xanh non.
……
“Ê ê, mấy cậu nghe tin gì chưa?” Có người từ cửa bước vào, mang theo tin tức mới nhất đang lan truyền.
Lớp học hiện tại khá lộn xộn, người nói chuyện trước sau trái phải, người xem tiểu thuyết truyện tranh, còn có người chạy nhảy đùa giỡn trên lối đi.
Bầu không khí có vẻ náo nhiệt thoải mái, nhưng thực ra không ai thật sự thả lỏng được như lúc nghỉ hè, dây thần kinh vẫn căng cứng.
Vì vậy, lúc này có người mang tin tức đến từ cửa ra vào, mọi người liền im lặng hơn một chút.
“Gì thế?” Một nữ sinh bắt chước giọng điệu Hồng Kông, Đài Loan.
“Kỳ thi cuối kỳ này môn Ngữ văn của chúng ta lại có một bài thi đạt điểm tối đa!” Nam sinh vừa vào cửa nói, “Tôi vừa đi ngang qua, gặp người của tòa soạn báo trường, cô giáo hướng dẫn của tờ Xuân Hoa tiết lộ, bây giờ họ đang đi lấy báo.”
Xuân Hoa là tờ báo của trường Dục Đức, có ảnh hưởng khá lớn trong học sinh.
“Bài văn điểm tối đa? Trời, ai vậy? Điểm tối đa của kỳ thi thử à?”
“Không phải kỳ thi thử, kỳ này không có điểm tối đa, là đề của tổ Văn lớp, do trường mình chấm.”
Lớp 5 môn Ngữ văn không tham gia kỳ thi thử, nhưng làm đề thống nhất của Sở Giáo dục thành phố, việc chấm bài do tổ Ngữ văn của trường đảm nhiệm. Kỳ thi thử thường không có bài văn điểm tối đa, bao nhiêu năm rồi chưa từng nghe thấy, nhưng nếu tổ Văn của Dục Đức chấm bài, có bài văn điểm tối đa cũng không phải chuyện bình thường. Ít nhất là ở trường Dục Đức này, một hai năm cũng chưa từng có.
Bài văn điểm tối đa, đó chính là nhân trung long phượng.
Đó là do các giáo viên tổ Ngữ văn chấm, những giáo viên này dày dặn kinh nghiệm, danh tiếng lẫy lừng, tự nhiên có thể nhìn người.
“Ai vậy?”
“Chẳng lẽ là…”
Có người đã nhìn về phía Bành Hâm.
Bành Hâm chấn động trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Trước đó cậu ta bị Trương Thần kích thích, lần này viết văn trôi chảy, cảm giác mình đã phát huy vượt mức, dẫn chứng đủ loại, tuôn ra như suối.
Nếu thật sự là mình, tay cậu ta bắt đầu run rẩy.
Cũng là xứng đáng.
Nhưng mọi người không dám đoán bừa.
Bành Hâm, dù là Bành Hâm có văn phong tốt nhất lớp cũng không thể nào đạt điểm tối đa được.
Huống chi các lớp khác cũng có nhiều người giỏi.
“Không biết. Một lát nữa sẽ biết thôi!”
“Lễ tổng kết hỏi thăm xem…”
“Lễ tổng kết sẽ công bố! Còn hỏi thăm gì nữa!”
“Ồ ồ…”
Mọi người cũng không bận tâm nữa. Dù sao một lát nữa lễ tổng kết bắt đầu, màn sương mù tự nhiên sẽ được vén lên.
Đăng bởi | truyenlichsu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 32 |