Tư Chất Đan
Lúc trời chỉ vừa mới tờ mờ sáng sáng, thông thường vào giờ này chỉ có người lớn trong thôn thức dậy để chuẩn bị đi làm, thì không biết bằng cách nào đám nhóc trong thôn đều đã thức dậy hết, quần áo vậy mà cũng đã chỉnh tề xong xuôi. Đến Mạnh Xuyên bình thường hay ngủ nướng đến trưa, nay không biết bằng cách nào mặt trời còn chưa ló dạng mà đã yên vị ngồi trên bàn ăn sáng.
Tất nhiên nguyên nhân không gì khác ngoài lời căn dặn của lão trưởng thôn trong buổi học hôm qua, hôm nay bắt buộc phải dậy sớm đến lớp. Lão còn thông bao cho giả đình cả thôn gọi đến trẻ dậy phòng trường hợp có đứa lười biếng hay ngủ quên. Gia đình trong thôn, không nhà nào là không được lão giúp đỡ, gây dựng thôn cho đến hôm nay khỏi phải nói ai ai cũng kính trọng lão, vừa nghe lão muốn huấn luyện mấy nhóc nhà mình tất nhiên là vui mừng không thôi, hận không thể ngay lập tức đưa qua cho lão dạy dỗ.
Nhưng nhìn gương mặt đứa nào đứa nấy đều rạng rỡ, không kìm nổi sự hào hứng đối với những tiết học sắp tới, hiển nhiên là không có đứa nào phàn nàn, cự tuyệt. Nhất là sau khi được nghe lão giảng dạy nhiều thứ thần kì về tu sĩ ở tiết học hôm qua. Thử hỏi ai mà lại không thích được tự do bay lượn, sức mạnh dời núi lấp biển cho được.
Vân Nhi muội muội Vân Vũ cũng không ngoại lệ, sau khi xác định Vân Vũ đã bò ra khỏi giường liền cùng đám bạn bè ríu rít trò chuyện đi đến học đường trước.
Vân Vũ sở dĩ dậy trễ là do rung động với những gì lão trưởng thôn kể, dù qua cuốn sách thần bí hắn cũng đọc được không ít chuyện trong giới tu hành, mới đầu hay cũng có suy nghĩ nội dung trong sách có phải hơi phóng đại quá mực không. Tuy nhiên sau khi được lão trưởng thôn kể lại, xác thực hoàn toàn là sự thật, sau khi về nhà ăn uống vội vàng xong liền lôi cuốn sách thần bí ra đọc đến tận khuya tới tận khuy, ngủ gục lúc nào không hay.
Chắc việc tu luyện chỉ có mình hắn là cảm thấy bình thường, dù sao hắn cũng đã tu luyện trước mọi người mấy ngày. Tuy nhiên như thế không có nghĩa là hắn không chờ mong, hắn cảm giác lão trưởng thôn chắc chắn cũng là một vị tu sĩ vì trông lão già mà còn sung sức lắm. Được người đi trước hướng dẫn, chia sẻ kinh nghiệm trực tiếp so với việc đọc theo chỉ dẫn trong sách. Dù có chi tiết hơn, tinh diệu hơn đến thế nào đi chăng nữa so với một người nhập môn còn chưa tới như Vân Vũ mà nói, lợi ích thu được thủy chung không có cách nào so sánh. Vân Vũ nghĩ thế rồi bò ra khỏi giường sửa soạn, còn chưa kịp ăn sáng xong thì đã bị Mạnh Xuyên hối thúc lôi đến học đường.
Nơi rèn luyện cũng không phải ở lớp học thường ngày mà là ở một bãi đất trống nằm sát thôn, ở đó nay xuất hiện những mộc nhân có lẽ là để dành cho việc tập luyện. Nhìn đám mộc nhân còn rất mới không có dấu vết cho thấy đã được sử dụng qua, liền đoán là do lão trưởng thôn mới sắm về.
Lúc Vân Vũ đến nhìn xa thì thấy lão đang xếp bằng nhắm mắt như đang thiền, đám nhóc đã tới đủ, tiếng ríu rít nói chuyện vang lên không ngớt. Khi vừa thấy Vân Vũ đến lão không hề chần chừ mà ngay lập tức bắt đầu giảng dạy, làm Vân Vũ có cảm giác hắn vừa đến lão liền chắc chắc đám trẻ đã đến đủ hết rồi vậy.
Bài giảng sáng sớm này chỉ có thêm một số kiến thức về giới tu chân. Khi mọi người còn đang chăm chú nghe giảng thì bỗng một cậu bé tên là Thạch Hùng nhà ở đầu thôn giơ tay lên muốn phát biểu, ánh mất cậu nhóc lấp lánh lẫn chờ mong hỏi:
"Lão sư, người là tu sĩ phải không? Vậy người biểu diễu vài võ kỹ cho chúng con xem đi."
Hiển nhiên việc lão là tu sĩ không phải chỉ có mình Vân Vũ đoán ra, tuy lão chưa lần nào biểu hiện lộ ra nhưng chỉ bằng việc thôn Tiểu Hà có thể tồn tại nơi hẻo lánh này mấy năm mà không bị thú dữ hủy diệt mà nói, chắc chắn là được lão âm thầm bảo vệ. Hơn nữa nhóm người trưởng thành trong thôn luyện võ, đều là do một tay lão đào tạo, chỉ dạy để bảo vệ thôn trong lúc lão vắng mặt.
Lão chỉ cười rồi đưa tay, chưởng ra một quả cầu lửa vào tảng đá gần đó, tảng đó cao hai thước ngay lập tức vỡ vụn thành từng mảnh trước những con mắt ngưỡng mộ của đám học sinh.
"Ta hiện tại là tu sĩ Khai Mạch Cảnh Hậu Kỳ, đòn vừa rồi ta chỉ dùng 1 thành sức mạnh. Muốn được như ta thì mau chóng rèn luyện đi, nếu như các con chăm chỉ thì đừng nói là phá hủy tảng đả, dời núi lấp biển thì chẳng quả chỉ là một cái phất tay mà thôi."
Câu nói cũng như cảnh tượng vừa rồi đã thành công đốt lên nhiệt huyết to lớn trong lòng đám học sinh, cả Vân Vũ vừa rồi cũng không tránh khỏi cảm giác rung động, phấn khích. Mạnh Xuyên, Vân Nhi cùng đám học sinh khác biểu cảm càng khoa trương hơn. Thử hỏi một người trưởng thành dùng búa muốn phá hủy tảng đá kia phải tốn không ít sức, lão tùy tiện phất tay một cái liền vỡ nát. Quả thật tu sĩ quá bá đạo.
Nói xong lão liền bắt đầu kiểm tra, tùy theo thể trạng từng người mà lão đưa ra cho mỗi người những bài tập và cường độ khác nhau. Trong đó không ngoài suy đoán của Vân Vũ, đệ đệ Mạnh Xuyên là người có bài tập nặng nhất, kế đến là hắn rồi tới muội muội Vân Nhi,..
Sau bài tập thì lão liền giảng dạy về cách minh tưởng, cảm nhận thiên địa linh khí, hấp thụ di chuyển nó để bào mòn, đào thải các tạp chất trong cơ thể.
Cứ như thế trước khi sau vài ngày, đám trẻ dần nhận ra thể chất bản thân đang dần được cải thiện rõ rệt. Ba cảnh giới của Luyện Thể lần lượt bài trừ tạp chất ở cơ bắp, nội tạng, xương cốt sau khi tạp chất trong cơ thể hoàn toàn được bài trừ thì cũng đồng thời là lúc đột phá Hậu Kỳ tiến lên Luyện Thể Đỉnh Phong.
Ở bước đầu tiên yếu tố tư chất được thể hiện rõ ràng nhất. Người có tư chất cao thì tốc độ hấp thụ linh khí càng mạnh mẽ, tốc độ bài trừ tạp chất tất nhiên càng nhanh. Tư chất được chia làm cửu đẳng, phải có pháp bảo đặc thù thì mới xác định được một cách cụ thể, chính xác nhất. Cũng từ đây hắn dần nhận ra vấn đề của bản thân, tư chất hắn thật sự vô cùng kém, ví dụ như một ngày muội muội có thể bài trừ 10 giọt, đệ đệ thì được 8 giọt tạp chất thì hắn chỉ có vỏn vẹn 3 giọt.
Vân Vũ cũng nhận ra lão trưởng thôn thỉnh thoảng lại nhìn hắn, trong ảnh mắt hiện thương xót, không đành lòng nhẹ lắc đầu rồi nhanh chóng trở lại với trạng thái bình thường. Hôm qua khi nghe nói về sự kiện chiêu mộ đó hắn cũng nhận ra vấn đề của bản thân, ngoại trừ tư chất kém ra, thì ba năm sau hắn đã 13 tuổi, đã quá số tuổi trong điều kiện chiêu mộ.
Lúc Vân Vũ nhận ra được sự thật đó, hắn cũng không buồn lâu mà nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng bản thân không còn đặt nhiều tinh lực trong việc tu luyện nữa mà tập trung khám phá cuốn sách thần bí, xem thử có cách nào cải thiện thể chất bản thân hay không.
......
Thoáng cái hai năm đã trôi qua, lúc này trong đám trẻ bảy đứa đều đã đột phá tới Luyện Thể Sơ Kỳ, riêng Vân Nhi vừa đột Trung Kỳ tháng trước còn Mạnh Xuyên thì đã đột phá được gần ba tháng rồi, điều này cũng không thể chứng minh là tư chất của Xuyên tiểu tử mạnh hơn Vân Nhi mà hắn còn cảm thấy ngược lại mới đúng, dù sao cũng chênh nhau 3 tuổi mà tên đó lại là đứa siêng năng rèn luyện từ nhỏ.
Vân Vũ hắn là lớn tuổi nhất thì lại chưa đột phá Luyện Thể Sơ Kỳ. Lúc này mọi người chắc cũng đã đoán được tư chất của hắn rất kém. Cũng không trách được tư chất kém đã thôi lại tu luyện quá trễ bỏ lỡ thời gian tốt nhất, bài trừ tạp chất càng thêm khó khăn. Mạnh Xuyên tuy chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi nhưng lại mê rèn luyện thể lực từ nhỏ, tình cơ tạp chất cũng được bài trừ phần nào, tích lũy tới giờ vẫn tốt hơn Vân Vũ mới chăm chỉ gần đây.
"Vân Vũ ca ca, huynh đừng lo lắng sau này muội sẽ trở thành một tu sĩ mạnh mẽ để bảo vệ huynh."
Vân Nhi thấy ca ca mấy năm nay dường như ít nói hơn nhiều, hay trốn trong phòng làm gì đó, mới nghĩ là do hắn buồn nên buông bỏ. Tiểu cô nương còn nhỏ níu tay áo Vân Vũ, dùng ánh mắt to tròn mà kiên quyết lên tiếng an ủi hắn, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
"Đúng đúng đại ca, sau này ai không nể mặt huynh thì chính là không nể mặt Mạnh Xuyên ta."
Mạnh Xuyên mặt ngước lên trời, tay phải vỗ ngực, bộ dáng như ông cụ non lên tiếng cam đoan.
Một năm trước khi đoán ra được tư chất yếu kém của hắn, hai tên đệ muội này liền đến trước mặt hắn vỗ ngực hùng hồn tuyên bố một cách hùng hồn như vậy, hôm đó hắn chỉ cười rồi trốn về phòng, lần thứ hai trong đời Vân Vũ hắn rơi nước mắt, nói không cảm động là giả.
Sau lần đó, hắn cũng không còn chểnh mảng việc tu luyện nữa, tuy nhiên cũng không từ bỏ hi vọng tìm tòi cách cải thiện thể chất. Vân Vũ từ năm ngoái đã tìm tòi, thử nghiệm tạm thời đã phát hiện ra được hai công dụng của quyển sách.
Một là chỉ cần chạm vào quyển sách rồi nghĩ về từ khóa nào đó, chỉ cần là có tồn tài thì quyển sách sẽ liệt kê hết mọi chuyện có liên quan đến nó, ví dụ như hắn nghĩ đến Cơ Vân Nhi thì quyển sách sẽ liệt kê ra hết thông tin cá nhân, cảnh giới, thuốc tính, công pháp... mọi thứ về nàng.
Hai là tiến vào một không gian trong sách, nơi đó có mọi thứ từ cỏ cây, có vùng đồng bằng yên bình, có cả vùng khắc nghiệt như băng giá, nham thạch rất rộng lớn, đặc biệt là các vùng lại nằm liền kề nhau, tuy nhiên lại không hề có bất cứ một sinh vật sống nào, thời gian trong đây cũng trôi qua nhanh gấp 100 lần ngoài đời, tức là 100 ngày trôi qua ở đây thì bên ngoài chỉ mới có 1 ngày mà thôi.
Mới đầu hắn cho rằng đây là cơ hội để bản thân lấy công năng đó của quyển sách, lấy thời gian bù lại cho tư chất yếu kém của bản thân nhưng hắn ngay lập tức vỡ mộng, trong đây tuy có cảm giác linh khí nồng đậm hơn bên ngoài vô số lần nhưng lại không có cách nào đưa nó vào cơ thể để tu luyện, vì vậy tạm thời hắn chưa biết nên sử dụng nó thế nào.
Hôm nay mọi người vẫn luyện tập như thường ngày, đều xếp hàng lần lượt được lão trưởng thôn gọi vào dặn dò, khi bước ra trên tay đều có thêm một chiếc hộp gỗ, sắc mặt đều thoáng có vẻ hơi buồn nhưng lại nhanh chóng thay bằng ánh mắt quyết tâm rồi vàng chạy về nhà. Tới lượt Cơ Vân Vũ bước vào, lão trưởng thôn ngồi trên ghế nhìn hắn một cái rồi vỗ nhẹ vào cái ghế trống kế bên mấy cái ý bảo hắn tới ngồi.
Lúc Vân Vũ đã ngồi xuống, lão nhẹ nhàng đưa hăn một chiếc hộp gỗ màu nâu rồi nói:
" Trong đây có ba viên Tư Chất đan có tác dụng là tăng tư chất cho tu sĩ, chỉ cần ăn vào và luyện hóa là được. Chắc con cũng đã biết tình hình của bản thân rồi phải không. Dùng nó rồi cố gắng tu luyện, nếu con tiến cấp đến Luyện Thể Cảnh Đỉnh Phong thì đến thủ đô tìm một người tên là Thương Hoằng, đó là bằng hữu của ta. Sau khi gặp thì đưa phong thư trong hộp cho y, y sẽ giúp con được vào quân đội."
Nói xong ánh mặt lão dịu lại đưa tay xoa đầu Vân Vũ, không đợi hắn thắc mắc gì liền xoay người rời đi. Đây cũng là điều cuối cùng mà lão có làm cho đứa nhóc này vì sắp tới lão sẽ rời đi một thời gian dài không biết là bao lâu . Tuy đã thu xếp mọi thứ trong thôn và dặn dò đám trẻ đâu vào đấy hết nhưng lão vẫn không yên lòng, nhất là khi nghĩ tới Vân Vũ.
Lão đã trông hắn từ khi còn là một cậu nhóc 6 tuổi đến giờ đã gần 12 tuổi, 5 năm tuy không quá dài nhưng đủ để lão coi Vân Vũ là nhi tử của mình, từ nhỏ cậu đã rất thông minh, bình tĩnh hơn bọn trẻ khác, dù sao từ nhỏ đã mất cha, mẹ lại có thể tồn tại được trong rừng sâu từng ấy thời gian, lại lớn tuổi nhất nên cậu có vẻ trưởng thành hơn đám trẻ khác trong thôn.
Khi nhìn thấy vẻ bất cần của cậu mấy năm nay lão cảm thấy đau lòng, tiếc nuối cho cậu. Nếu đợt chiêu mộ năm năm trước không bị hủy do quốc gia cần hồi phục, củng cố sau chiến tranh, thì Vân Vũ còn có hi vọng gia nhập quân đội. Đến năm năm sau thì hắn đã quá tuổi tham gia, tư chất bản thân lại thấp coi như đời này có cơ hội được tu luyện bài bản, thành tựu trong tương lai cũng không cao.
Tuy nhiên lão cũng an bài một con đường khác cho hắn. Tuy nói Thiên Uyên đại lục lấy thực lực vi tôn, nhưng nếu thực lực tương đương thì sao. Lúc đó trí tuệ cũng góp phần không ít vào thắng lợi nhất là trong thời buổi chiến sự liên miên hiện nay.
Lấy Vân Vũ thông minh, sáng dạ nếu thật sự có thể biểu hiện tốt trong quân đội, muốn lấy được chức đội trưởng tiểu đội mà nói có lẽ không quá khó. Tuy hung hiểm nhưng xa xa tốt hơn so với ở lại làm võ phu tầm thường trong thôn nhỏ này.
Sau một thoáng chần chừ Vân Vũ ngẩng đầu lên, chạy theo hướng của lão, ánh mắt đầy quyết tâm rồi hét lớn:
"Vâng thưa lão sư, con sẽ cố gắng người đừng lo nhất định con sẽ trở thành một tu sĩ thật mạnh mẽ". Hiển nhiên Vân Vũ cũng hiểu tâm ý của lão, lòng hạ quyết tâm tu luyện chẳm chỉ hơn.
Lão nghe xong thì mở miệng cười thật to, rồi tăng tốc biến mất khỏi thôn. Trước khi đi lão không quên dùng phép nói to cho cả thôn:
"Ta chờ tin của tất cả các con."
Lão trưởng thôn đi không ai tiễn như mọi lần, hình như lão phải chấp hành nhiệm vũ nguy hiểm nào đó nên mới vội vàng từ biệt như vậy, tuy cũng không phải lần đầu lão biến nhưng lần này có vẻ hung hiểm cao hơn, không biết bao lâu lão mới có thể trở về. Tất cả mọi người trong thôn lúc này, không hẹn ai ai cũng đồng loạt nhìn về phía cổng thôn nhìn hình ảnh lão dần biến mất xa xa phía trước mãi đến khi hình dáng lão biến mất khỏi tầm mắt mới ngừng lại tiếp tục công việc thường ngày.
Không biết từ lúc nào mà giọt nước mắt đã lăn dài trên hai má của hắn, đưa tay lên lau đi vệt nước mắt trên mặt. Vân Vũ cảm thấy dạo gần đây hắn bỗng yếu đuối hơn bình thường, chạm vào chút là khóc.
Lẳng lặng về nhà, thì thấy hai tên đệ đệ và muội muội đang đứng trước cửa nhà đợi hắn. Ánh mắt cả hai cũng hơi đỏ, dĩ nhiên là cũng vừa mới khóc xong.
Vân Nhi thấy Vân Vũ tới liền lấy tay lau nước mắt, nhanh nhảu đưa một cái hộp gỗ đến trước mặt hắn:
"Ca ca đây là viên đan dược có thể tăng tư chất mà lão sư cho ta đó, ca mau dùng đi muội chưa cần tới."
Nàng vừa dứt lời, Mạnh Xuyên cũng làm tương tư rồi nói tiếp:
"Đúng rồi đại ca, đệ cũng chưa cần đưa cho huynh dùng trước, mau sử dụng đi sau này ba huynh muội ta nhất định sẽ trở thành bộ ba mạnh mẽ nhất thế giới nay". Vừa nói vừa cầm một cái hộp gỗ tương tự nhét vào tay Vân Vũ, nói xong thì ngẩng đầu lên trời cười lớn.
Vân Vũ cũng không có vội từ chối, biết với tính cách cứng đầu gần đây của hai đệ muội này, tạm thời không có cách nào từ chối, hắn tạm thời nhận trước rồi từ từ nghĩ cách trả lại sau.
Cơm nước xong Vân Vũ cũng không muốn có ai tới làm phiền, trùng hợp dường như cả hai tên kia hình như cũng không có tâm trạng đi làm phiền hắn. Dường như việc lão trưởng thôn rời đi gây ảnh hưởng không nhỏ đến tâm trạng của mọi người, nhất là đám học sinh. Câu nói cuối cùng mà lão trưởng thôn nói trước khi rồi khỏi thôn để lại áp lực không nhỏ lên đám nhóc, nhưng càng nhiều hơn là trách nhiệm bất giác dường như đám trẻ trưởng thành lên không ít.
Ban đêm một mảng yên tĩnh, thôn Tiểu Hà bên trong ai ai cũng đều có nhưng suy tính của riêng mình...
Đăng bởi | Kidsu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 21 |