Trấn Hương Thủy
Một tháng sau, Vân Vũ cuối cùng cũng đến được Trấn Hương Thủy, đoạn thời gian này hắn vẫn như cũ, không trực tiếp đi thẳng đến trấn mà đi tranh thủ đi hái dược thảo, săn giết một số dã thú mãi đến bây giờ mới đến được đây. Trấn Hương Thủy tuy được thành lập trước thôn hắn vài thàng nhưng tốc độ phát triển thật sự vô cùng nhanh chóng, nghe nói hai tháng nữa thì nơi đây sẽ được thăng lên làm thành nhỏ.
Phát triển nhanh như thế cũng rất dễ hiểu, Trấn Hương Thủy do đích thân hoàng đế thành lập, lại là trấn duy nhất ở gần với Trấn Hắc Thành nhất, vì vậy bất cứ thế lực, tán tu nào có chút thu hoạch, nếu không quá gấp gáp nhất định sẽ đến trấn Hương Thủy giao dịch. Dù sao giao dịch ở đây có quân đội giữ gìn trật tự, tuần tra khắp nơi, độ an toàn tốt hơn không ít so với Trấn Hắc Thành.
Mặc dù chỉ được coi là trấn nhưng nơi đây khí thế lẫn quy mô cũng không hề thua kém gì một tòa thành cỡ nhỏ, khắp trấn được bao quanh bởi một bức tường thành cao, muốn vào trong chỉ có thể đi qua một trong bốn cửa lớn ở bốn hướng xung quanh. Trong trấn đã có mấy trăm nhân khẩu, phàm là người có đất trong thành đều là người của gia tộc, tông môn có tiếng tăm, còn dân thường thì chí ít cũng phải là phú thương giàu có nào đó mới có đủ tài lực an cư tại đây.
Dân thường chủ yếu sống ở mấy thôn xung quanh, so với thôn Tiểu Hà cách tận mấy ngày đường mà nói cuộc sống của người dân càng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Làm thủ tục vào trong trấn tuy có hơi nghiêm ngặt hơn so với Trấn Hắc Thành chủ yếu chỉ kiểm tra có phải tội phạm truy nã, hay có dấu hiệu là ma tu trà trộn vào hay không. Vân Vũ kiểm tra tương đối dễ dàng, cũng lấy một nhúm dược liệu thay cho lộ phí vào cổng.
Bước trong trấn Vân Vũ liền bị choáng ngợp bởi quy mô tiểu thành này. Những ngôi nhà mái ngói cao mấy tầng, thậm chí còn có một tòa lâu các cao chót vót, Vân Vũ nhẩm sơ chắc cũng phải bảy tám tầng, đường thì được lát đá phẳng đã được gia công, đi lại vô cùng thoải mái không như đường đá sỏi ở thôn.
Vân Vũ sau khi hỏi thăm mấy người lính ở đây đại khái cũng hiểu biết được một số địa phương đặc thù trong thành nhỏ này. Hắn không suy nghĩ nhiều liền tới địa phương có nhiều của hàng buôn bán nhất. Tới nơi trong khu vực buôn bán này, người người qua lại đông đúc trên đường, cửa hàng ở khắp nơi, buôn bán vô cùng tấp nập.
Dù đã tìm hiểu trong Thông thiên sách từ trước nhưng khi được tận mắt chứng kiến cũng khiến Vân Vũ đứng ngơ ra, rất nhanh hắn liền bị cuốn theo khung cảnh đầy màu sắc nơi đây, từ những kiến trúc tinh xảo đến những bộ trang phục gấm vóc, lụa vô cùng lộng lẫy, bất giác hắn nhấc bước nhìn ngắm khắp nơi trong phố.
Mãi cho đến trưa Vân Vũ mới dần làm làm quen được với không khí ở thị trấn này. Lần mò mãi hắn mới nghe ngóng được vị trí của tiệm buôn bán dược liệu lớn nhất trong thành.
Theo như Thông Thiên sách, một cái đỉnh phẩm chất thấp nhất cũng phải 1000 viên hạ phẩm linh thạch, mà tổng dược liệu mà hiện tại hắn có thể bán ra là khoảng thu được 3000 viên hạ phẩm linh thạch, tuy chưa là gì đối với những gia đình giàu có những hắn cũng miễn cưỡng cũng coi như là có tí "của" đi.
Tất cả công lao đều hoàn toàn là nhờ Thông Thiên sách, không phải ai cũng có thể biết được nơi sinh trưởng của đám dược liệu, lại còn khả năng của không gian trong sách nữa.
Tại Thiên Thủy Quốc ngoài hoàng thất ra còn có ba gia tộc lớn có sức ảnh hưởng vô cùng lớn là Bạch gia chuyên về đan dược, Chu gia chuyên về rèn pháp bảo và Hoàng gia chuyên về buôn bán, đấu giá, trong đó Hoàng gia có vẻ nhỉnh hơn hai gia tộc còn lại do sưu tầm được nhiều rất nhiều công pháp, võ kỹ, bí phương quí giá thậm chí còn hơn cả hoàng thất.
Vân Vũ đang đứng trước cửa hàng chi nhánh nhỏ của Bạch gia, ở đây có tất cả những thứ cần thiết mà luyện đan sư cần, từ dược liệu, lô đỉnh, cho đến bí phương, do hắn cũng không buôn bán gì quí giá nên không cấn đến Hoàng gia đấu giá làm gì.
Cửa hàng của Bạch gia tuy trong thành nhỏ này chỉ là một chi nhánh nhỏ mà thôi nhưng quy mô so về quy mô ,mấy cửa hàng bình thường khác xa xa không to lớn bằng, cửa hàng Bạch gia này có thể coi làm một trong những tòa lâu lớn nhất trong trong Trấn Hương Thủy tổng cộng ba tầng càng lên cao càng có nhiều thứ quý hiếm.
Vân Vũ vừa bước vào, liền có một thị nữ chào hỏi hắn kì lạ là ánh mắt có phần hơi khó xử tuy nhiên vẫn rất cung kính:
"Chào quý khách, tiểu nữ thấy ngài có vẻ là người mới, không biết ngài có cần tiểu nữ hướng dẫn gì không ạ?"
Phút chốc Vân Vũ cũng hiểu ra biểu cảm kì là của người thị nữ, ờ thì bộ dáng của hắn bây giờ vô cùng thảm, quần áo rách rưới, khắp nơi còn loang lổ vết máu, đầu đội một cái mũ rơm che gần hết khuôn mặt, bảo hắn giống cao nhân ẩn thế thì cũng không giống, dù trông không giàu có thì ít nhất quần áo cũng không tàn tạ đến thế.
Cũng may là người thị nữ này có kinh nghiệm liền đoán chắc hắn chắc là mới từ Hắc Sâm Lâm thu hoạch được bảo bối gì đó đang vội vàng muốn giao dịch, nên xử lý vô cùng đúng mực, nếu không thật sự là hơi khó xử.
Vân Vũ thấy quần áo thảm thương trên người thầm hối hận, biết vậy lúc trước mua một vài bộ thường phục gọn gàng một chút rồi mới đến, ăn vận như vậy đến cửa hàng người ta, cũng may người ta cũng không cho là mình tới đây gây rối. Vân Vũ biết mình thất lễ nên lịch sự đáp
"Ta muốn bán một số dược thảo, đồng thời mua một cái đỉnh cấp thấp để luyện đan." Vân Vũ đáp.
" Vậy tiểu nữ xin phép dẫn đường cho Ngài." Thị nữ nghe xong liền vui mừng nhanh chóng dẫn Vân Vũ tới quầy mua bán dược liệu.
Không đợi chưởng quầy mở lời Vân Vũ nhanh chóng lấy ra một đám dược liệu để trên bàn.
"Ta muốn bán hết đám dược liệu này."
Lão chưởng quầy vừa bước tới thì thấy một đám dược liệu đã bày ra trước mặt thì cũng hơi bất ngờ, đám dược liệu này giá trị không thua kém gì số lượng một gia tộc mỗi lần mua bán. Tuy ít nhưng nhìn sơ qua đều là hàng tốt.
"Không ngờ vậy mà là một vụ lớn. Không biết là thiếu gia gia tộc nào, hay đệ tử môn phái nào?"
Lão thầm nghĩ, nhưng không dám hỏi, nhanh chóng bước tới cũng kính đáp:
"Vậy ta liền đem đi định giá, mời ngài vào phòng chờ nghỉ ngơi một lát." Nói xong liền quay sang nói với thị nữ ban nãy:
"Tiểu Hoa mau mau dẫn đường cho khách quý."
Chưởng quầy phân phó xong liền nhanh chóng đem đống dược lược đi kiểm tra.
Đám dược liệu này số lượng tuy không quá nhiều, nhưng được cái là có những loại tương đối quý hiếm, lại nhờ Thông Thiên sách vừa có lượng linh khí nồng đậm nuôi dưỡng,vừa có thời gian gia tốc nên chất lượng cũng vô cùng tốt.
Vân Vũ cũng không vào phòng chờ mà bảo thị nữ dẫn qua quầy bán đỉnh ngắm nghía trước, đợi coi thu hoạch được bao nhiêu rồi mới ra quyết định, tuy vậy trong lòng hắn đã hạ quyết tâm chọn một cái đắt nhất mà hắn có thể mua, thứ này không thể keo kiệt được. Đang trong lúc nhìn ngắm một cái đỉnh thì chưởng quầy cũng tới.
Thấy Vân Vũ đang quan sát khu bán đỉnh, chưởng quầy cao hứng hỏi:
"Khách quan có phải là luyện đan sư hay không? ta thấy ngài có vẻ hứng thú với mấy cái đỉnh ở đây."
Chưởng quầy nhìn thấy Vân Vũ bán dược thảo với nghiên cứu đỉnh lại thêm niên kỷ của còn trẻ liền đoán Vân Vũ dù không phải người của thế lực nào đó thì ít nhất cũng là học đồ của vị luyện đan sư nào đó.
Vân Vũ chỉ mua đỉnh để dễ "nấu"" thuốc thôi, hắn cũng từng xem thử qua thuật luyên đan nhưng nhìn sơ qua không hiểu, cũng tạm thời chưa có thời gian tìm hiểu. Hắn không thừa nhận mình là luyện đan sư, cũng không lên tiếng bác chỉ gật đầu, nhẹ nhàng hỏi:
"Ta quả thật là đến mua đỉnh, không biết chưởng quầy có thể giới thiệu qua cho tại ha mở mang tầm mắt một chút được không?"
Chương quầy nghe vậy liền mừng rỡ bản thân cầm được một mối giao dịch tốt liền nhiệt tình giới thiệu cho Vân Vũ vài cái tốt nhất trong quầy, còn hứa hẹn sẽ giảm gia cho hắn.
Cuối cùng Vân Vũ lại không chọn cái đính đắt nhất vì giá đỉnh vậy mà cao đến hoa mắt, hắn thầm trách bản thân nhà nghèo lần đầu ra phố, cũng thầm than thở:
"Để bồi dưỡng ra một vị luyện đan sư tài lực bỏ ra thật sự vô cùng tốn kém, chắc cũng chỉ có những gia tộc thế lực lớn mới bồi dưỡng ra nổi.''
Đợi một lát thì chưởng quầy tính toán đã quay lại, nhìn Vân Vũ vui vẻ nói:
"Quý khách số dược liệu ngài bán tổng cộng 3500 viên linh thạch hạ phẩm, cái đỉnh giá 3000 linh thạch hạ phẩm, còn lại 500 viên mời ngài kiểm tra. Không biết quý khách có hài lòng với giá cả của không?"
Vân Vũ thấy giá cả cũng không khác bao nhiêu so với hắn dự đoán liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vừa tính rời đi thì chưởng quầy đưa cho hắn mốt miếng tấm ngọc màu xanh lục được chạm khắc khá tinh xảo.
"Do đã giao dịch đủ giá trị quy định nên lệnh bài thành viên này Bạch gia tặng mong khách quan nhận lấy, có thể dùng để mua sắm ở bất kì cửa hàng nào dùng ở cửa hàng Bạch gia, Hoàng Gia, Chu gia đều có thể nhận được ưu đãi."
"Sau này giao dịch hãy đến cửa hàng Bạch, riêng về những gì liên quan đến đan dược tại Thiên Thủy Quốc cửa hàng chúng tôi là tuyệt đối số một."
Chưởng quầy nhanh chóng giới thiệu, sẵn dịp kết thân một chút, hắn nhìn ra người trẻ tuổi như vậy mà đã là luyện đan sư đến mua đỉnh thì chắc chắn phải có một người sư phụ cường đại, kết giao một chút cũng không thiệt gì.
Vân Vũ cũng hiểu ý chưởng quầy, hắn biết bình thường muốn có được tấm lệnh bài đó giao dịch như nhỏ như Van Vũ ít nhất phải mấy lần nữa mới đủ điều kiện cấp.
Chưởng quầy cho Vân Vũ hiển nhiên là vì lấy lòng luyện đan sư phía sau hắn, Vân Vũ lại đi mua đỉnh cấp thấp chứng tỏ sắp tốt nghiệp trở thành luyện đan sư nhất phẩm liền đoán hắn là đệ tử của một tên luyện đan sư cao cấp nào đó. Nghĩ vậy Vân Vũ liền thuận thế đáp:
"Ta sẽ chuyển lời tới sư phụ, nếu không còn gì nữa ta về trước, cảm tạ chưởng quầy đã chiếu cố." Vân Vũ cúi đầu cảm tạ rồi quay người rời đi, hắn còn cố ý nhắc tới "sư phụ" việc này có lợi cho việc buôn bán sau này của hắn. Dù cầm đống dược liệu quý chạy khắp nơi hung hiểm không ít, có thêm một thân phận khiến người khác kiêng dè cũng không hại gì.
Xong việc chính Vân Vũ liền có thời gian rảnh rỗi, hắn dạo một vòng quanh trấn, đổi bộ đồ rách rưới trên người thành một cái sạch sẽ hơn, đồng thời mua một vài món vũ khí cùng quà cho đám trẻ trong thôn. Một vòng tiêu xài hắn tiêu hết gần 400 viên, lúc nay mới bắt đầu thấy xót nghĩ:
"500 viên linh thạch cấp thấp so với thiếu gia của gia tộc nào đó mà nói không đáng bao nhiêu nhưng so với dân thường mà nói là cả một tài sản không nhỏ, tỉ như thôn Tiêu Hà 500 viên đủ để cả thôn sinh hoạt được mấy năm.''
Mua xong hết những thứ cần thiết thì trời cũng đã xế chiều. Vân Vũ tự thưởng cho bản thân một bữa thịnh soạn tại khách điếm tương đối tốt gần đó sẵn tiện thuê phòng nghỉ lại một đêm.
Ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt Vân Vũ nhìn chằm chằm vào Thông Thiên sách trước mặt. Khoảng thời gian này hắn xác định không gian bên trong sách con người không thể nào bước vào dường như có một loại bài xích nào đó với con người, riêng hắn do đã trở thành chủ nhân cuốn sách nên có thể dùng ra vào thoải mái nhưng tuyệt nhiên không thể tu luyện.
Thu hoạch ngoài ý muốn là yêu thú cũng có thể tiến vào trong tu luyện, càng nhiều nguyên liệu, yêu thú ở trong thì lượng linh khí càng loãng, sau khi lên được Luyện Thể Sơ Kỳ thời gian trong sách càng trôi nhanh và linh khí trong sách cũng càng nồng đậm hơn, Vân Vũ liền đoán có thể sức mạnh của không gian sẽ mạnh lên theo cảnh giới của hắn, nhiều khi hắn có suy nghĩ bản thân giống một người nông dân hơn là tu sĩ.
Kế tiếp hắn quyết định sẽ vào rừng luyện đan, trồng thêm dược liệu là chính khi cần mới đi tìm đi ra ngoài tìm thêm. Cũng không thể ở trong trấn, hắn không giàu tới mức trả tiền trọ ở đây cả năm được. Đồng thời hắn cũng tính thử săn giết yêu thú lấy thịt, nguy hiểm một chút nhưng hắn cũng phải đuổi theo kịp đệ đệ, muội muội, không thể bị bỏ lại quá xa được.
"Bẫy chông cũng đã được cải tiến, quần áo cũng mua dư để chuẩn bị, vũ khí cũng mua rất nhiều. Tiếc là ta không đủ linh thạch để mua một món vũ khí của tu sĩ, vũ khí bình thường không bền lắm."
Vân Vũ thầm liệt kê lại đồ dùng thứ cần thiết, lần này hắn định sẽ ở trong rừng tiềm tu cho đến ngày hẹn với đệ muội ở thôn.
"Cố gắng lên, mười tháng nữa thôi là có thể trở về rồi."
Vân Vũ ánh mắt không tự chủ nhìn ra ngoài, nghĩ lại quãng thời gian ngắn vừa qua trong lòng nhịn không được cảm khái.
Đăng bởi | Kidsu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 15 |