Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Tiểu thuyết gốc · 2502 chữ

Bên trong hang động nhỏ nằm sâu trong rừng, một thiếu niên đang cho từng cành cây khô vào đám lửa, đảm bảo nhiệt độ cho cái đỉnh dùng để "nấu" đan phía trên, mặc cho đã canh ba thiếu niên vẫn không có vẻ gì là muốn đi ngủ, tuy nhìn qua có chút mệt mỏi những trong mắt vẫn tràn đầy năng lượng, có vẻ là đã quyết tâm "nấu" xong mới nghỉ, miệng thì liên tục lẩm bẩm:

"Cố lên, là cái cuối cùng rồi."

Thiếu niên không ai khác chính là Cơ Vân Vũ, người đã gần như thức trắng hai ngày nay để "nấu" đan, mà vì sao hắn lại gấp gáp như vậy, đơn giản là do hôm nay là ngày hắn quyết định trở về thôn.

Đã sáu tháng kể từ lúc hắn rời đi Trấn Hương Thủy đến sống ở hang động này, thời gian này trừ "nấu" đan ra thì phần lớn thời gian Vân Vũ đều ra ngoài săn giết yêu thú lấy thịt, đây cũng là lãnh thổ của đám Bạch Lang lần trước.

Do đã có kinh nghiệm chiến đấu với đám sói từ trước, cộng với việc bản thân đã đột phá lên Luyện Thể Sơ Kỳ, trừ khi xui xẻo gặp con đầu đàn, Vân Vũ tự tin bản thân có thể an toàn ở đây. Cũng nhờ vậy mà mấy tháng này hắn cũng tích lũy được kha khá tài nguyên.

Tính toán thời gian cũng sắp tới lúc bọn trẻ ở trong thôn lên đường đến kinh thành để tham dự khảo thí, bái nhập tông môn. Từ Tiểu Hà thôn đến kinh thành bình thường mất khoảng bốn tháng, nhưng để đề phòng bất trắc lão trưởng thôn quyết định để bọn trẻ đi sớm trước nửa năm.

Do ngày khởi hành đã đến gần kề, Vân Vũ tuy nôn nao trong lòng nhưng do dược liệu vẫn còn đủ để có thể "nấu" được vài lần nữa, thành ra hắn quyết định gấp rút "nấu" xong mới thu dọn trở về.

Sở dĩ dùng từ "nấu" như thế là bởi cách luyện này thực sự quá tục, chỉ đơn thuần là bỏ dược liệu cùng nước vào rồi vừa nấu vừa khuấy cho đến khi cô đặc lại thành khối. Bách diệp thảo năm mươi năm ngoài tăng cường hiệu quả của đan là phụ ra, thì tác dụng chính là để kết hợp phần nào các nguyên liệu lại với nhau mà không cần luyện dược sư ra tay.

Ngoài hơi thô ra thì cách làm xác thực cũng mất rất nhiều thơi gian, một ngày hắn chỉ có thể nấu được một phần, mà thành quả thực sự khiến bản thân đau đầu, đống "bã" này xác thực có hiểu quả cải thiện tư chất nhưng do không được luyện đàng hoàng mà chỉ đơn thuần là "nấu" khiến hiểu quả thật sự quá tệ, chỉ bẳng một nửa hiểu quả của loại đan hạ phẩm mà lão trưởng thôn cho bọn hắn, tuy đã hơn một năm tính luôn viên đang "nấu" thì tới nay hắn chỉ mới có tổng cộng sáu mươi viên đan, dù sao hắn không phải ngày nào cũng luyện mà phải chờ cho nguyên liệu đủ năm mới được.

Phải nói cách luyện này thật sự quá tệ, trừ việc người bình thường có thể "nấu" ra thì chả có gì đặc biệt, so với loại Tư chất đan hạ phẩm nhất đẳng thông thường phổ biến nhất hiện tại của lão trưởng thôn cho thì nguyên liệu cho loại thuốc của hắn vừa khó kiếm lại đắt gấp hai lần.

Không chỉ thế thời gian luyện ra cũng lâu gấp khoảng ba lần mà hiệu quả chỉ bằng một nửa, người có khả năng chi trả để mua đám nguyên liệu đó về nấu như Vân Vũ thì chẳng thà chuẩn bị nguyên liệu của Tư Chất đan phổ thông sẵn rồi thuê một vị luyện đan sư nhất phẩm về luyện giùm một lô còn nhanh gọn và ít tốn kém hơn. May mắn là cách nấu lại tình cờ phù hợp nhấ với hoàn cảnh của hắn hiện tại.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Tư Chất đan phổ thông tuy nói dễ kiếm được nguyên liệu hơn so với thuốc của Vân Vũ nhưng trừ Hoàng Thất và tam đại gia tộc ở Thiên Thủy Quốc ra, thì các gia tộc bình thường khác một năm cùng lắm chỉ có thể cung cấp cho tộc nhân của mình mỗi người 1-2 viên là cùng.

Nhìn thấy thời gian nấu vừa đạt yêu cầu Vân Vũ không kìm được vui vẻ:

"Cuối cùng cũng xong. Chuẩn bị về nhà thôi."

Sau khi nấu xong Vân Vũ liền thở phào nhẹ nhõm, rồi cẩn thận vo lại thành viên tròn nhỏ chỉ bằng đốt ngón tay rồi cẩn thận cất vào trong một chiếc hộp gỗ. Hắn đã chia sáu mươi viên luyện được làm hai nửa bỏ vào hai hộp gỗ khác nhau lần lượt để cho đệ đệ và muội muội.

Tính toán một chút thế giới này cũng có chia tư chất ra làm cửu phẩm, phẩm cấp càng cao thì tu luyện càng nhanh đặc biệt là ở bốn cảnh giới đầu, các cảnh giới sau thì ngộ tính nắm vai trò quan trọng hơn để đột phá, tuy nhiên nếu tư chất ngươi quá thấp lại thiếu bối cảnh, thì mấy cảnh giới đầu còn không thể đột phá thì nói gì tới cảnh giới thứ năm.

Thông thường người sinh ra đa phần có tư chất Nhất phẩm hay nói là dân thường thì cả đời nếu không có gì đặc biệt lắm thì có thể đột phá lên được Luyện Thể Cảnh Sơ Kỳ đã là cực hạn, nên thường chỉ có thể làm một người dân bình thường, dân thường cũng chiếm hơn một nửa dân số trên thế giới này.

Nhị phẩm thì có thể lên được Luyện Thể Cảnh Đỉnh Phong, nhị phẩm cũng là tiêu chuẩn quân đội của Thiên Thủy Quốc.

Tam phẩm có thể tới Khai Mạch Cảnh Đỉnh Phong cũng là yêu cầu thấp nhất mà các tông môn thu nhận.

Tứ phẩm có thể tới Hóa Đan Cảnh Đỉnh phong.

Ngũ phẩm có thể tới Anh Biến Cảnh Đỉnh Phong.... Mà hoàng đế của Thiên Thủy Quốc Vương Nhất Thiên chính là thiên tài tư chất Thất phẩm.

Tư chất Ngũ phẩm có thể xem như là đỉnh cao của Thiên Thủy Quốc, nếu người có tư chất từ Lục phẩm thì chắc chắn những tông môn cao cấp hơn từ nơi khác cũng sẽ đến tranh giành, tới Bát phẩm thì thậm chí các "Thánh Địa" sẽ cử người tới mời người gia nhập.

Năm đó Thiên Thủy Quốc còn là một nước nhỏ yếu, Vương Nhất Thiên tư chất Thất phẩm bộc lộ tài năng được một tông môn cao cấp nhìn trúng thu làm đệ tử, chưa tới hai trăm năm sau thì trở về, dùng Hóa Đan Cảnh đỉnh phong đăng cơ Hoàng đế chỉ vài năm sau liền tiến cấp Anh Biến Sơ Kỳ thành công thôn tính hai nước gần kề.

Cơ Vân Vũ tuy có lôi thuộc tính khá hiếm có nhưng tư chất chỉ có nhị phẩm, một năm là không đủ để hắn cải thiện tư chất của mình nên ngay từ đầu số đan dược này, hắn là cố ý để dành cho đệ, muội. Mạnh Xuyên hỏa thuộc tính tứ phẩm, Cơ Vân Nhi băng thuộc tính ngũ phẩm, cả hai đều tiệm tư chất còn chút xíu nữa là có thể đột phá, cho nên với số đan dược này chắc chắn trước khi đến sự kiện cả hai tư chất tăng lên một bậc không thành vấn đề.

"Với hỏa thuộc tính ngũ phẩm, Mạnh Xuyên có thể trở thành hạch tâm, thậm chí có thể cạnh tranh vị tri chân truyền đệ tử. Vân Nhi với băng thuộc tính lục phẩm hiếm có, may mắn có thể được các tông môn cao cấp thu nhận.''

Suy nghĩ miên mang Vân Vũ dần chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì mệt mỏi hắn ngủ một mạch gần một ngày trời. Lúc thức dậy, nếu không phải đốm lửa đã tắt từ lâu thì hắn còn tưởng bản thân chỉ chợp mắt được một lát.

Vân Vũ cũng không đợi trời sáng hẳn mà trực tiếp xách đồ đạc đã chuẩn bị từ trước rồi lập tức lên đường. Từ đây về thôn bình thường đi mất khoảng năm ngày, nhưng do đã quen với địa hình quanh đây nên Vân Vũ đoán hắn chỉ mất khoảng bốn ngày là có thể tới nơi.

..........

Bốn ngày sau, thôn Tiểu Hà.

Cơ Vân Vũ đã đi liên tục bốn ngày, biểu cảm vô cùng gấp rút hầu như không làm bất cứ việc dư thừa nào mà chỉ tập trung di chuyển, mãi đến khi xa xa thấp thoáng bóng dáng của một cánh cổng thân thuộc, tâm trạng hắn mới bất giác giãn ra. Hắn chầm chậm tiến đến gần rồi dại ra ở trước cổng.

Thôn hơn một năm hầu như không có thay đổi gì lớn, nhưng với một đứa lần đầu đi xa gần năm trời mới về như hắn, mọi thứ là đủ để khiến hắn ngây ngốc đứng một chỗ như thế, mãi đến khi tiếng gà gáy vang lên hắn mới bừng tỉnh tiếp tục tiến vào trong.

Vào trong nhà mọi thứ quen thuộc như ngày Vân Vũ rời đi, phòng của hắn cũng được quét dọn kĩ lưỡng. Tắm rửa sạch sẽ Vân Vũ đổi một bộ đồ để trong tủ của hắn rồi chạy qua nhà Xuyên mẫu.

Xuyên mẫu đang nấu ăn dưới bếp, bà vẫn thức sớm như ngày nào, từ phía sau hắn nhỏ nhẹ gọi, dường như cũng không muốn phá vỡ khung cảnh này.

"Mẹ, con đã về rồi."

Bóng người khựng lại một chút nhưng rất nhanh liền lấy tinh thần.

"Biết rồi ngồi đó đợi tí, hôm nay ta có làm món canh cải mà tiểu tử ngươi thích nhất."

Phụ dọn đồ ăn lên bàn, Vân Vũ ăn một lượt mấy chén cơm, lâu lắm rồi hắn mới ăn lại hương vị quen thuộc này.

"Từ từ thôi Vũ nhi, không ai giành ăn với con đâu."

Xuyên mẫu cười bảo rồi cũng ngồi xuống ăn cùng Vân Vũ, bà chỉ hỏi thăm về sức khỏe, ăn uống chứ tuyệt nhiên không hỏi hắn đã làm gì đi đâu trong thời gian qua. Có lẽ bà đoán hắn ra ngoài rèn luyện nhờ những vết sẹo trên người, lại nói nửa năm trui rèn trong thâm uyên cũng khiến khí chất của hắn có sự thay đổi lớn, trưởng thành, chín chắn hơn trước không ít.

Phàm là ai sống sót trải quả chiến tranh như Xuyên mẫu mà nói đều ít nhiều nhìn thấy cảnh chém giết, máu chảy. Lại nói thế giới thực lực vi tôn này, bản thân nhiều thêm một chút bản lĩnh không có gì không tốt cả.

Lúc này, bên ngoài có tiếng uể oải truyền vào, chủ nhân của giọng nói này có vẻ mới ngủ dậy:

"Mẫu thân, đừng nói người lại làm món canh cải của mà đại ca thích nữa nha, con với Vân Nhi đã ăn ba ngày nay rồi.".

Chủ nhân giọng nói vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì câu còn chưa nói xong liền nuốt vào, giây lát nước mắt giàn giụa bổ nhào về phía Vân Vũ.

"Đại ca, huynh đi chơi một cái liền đến tận nửa năm mà không dẫn đệ theo. Chơi với đám nhọc trong thôn thật sự rất chán."

Vân Vũ nhìn tên trước mắt, một năm khiên tên đó trông cường tráng hơn một chút, tu vi chắc hẳn đã tăng tiến không ít, so với hắn có lẽ chỉ thua ở chỗ ít săn giết yêu thú như hắn mà thôi. Nhìn tên đó lao đến Vân Vũ không chần chừ liền né sang một bên, rồi vui vẻ mắng:

"Mạnh Xuyên tiểu tử nhà người tính đè chết lão tử hay gì? Còn nữa nam tử chỉ mới không gặp huynh đệ nửa năm thì có khóc ra bộ dáng như ngươi không?"

Hắn vừa dứt lời, bên trên lầu liên vang lên tiếng khóc inh ỏi, rất nhanh chủ nhân tiếng khóc cũng xuống lầu bổ nhào về phía hắn, chỉ khác lần này Vân Vũ không tránh đi, mà trực tiếp đón nàng ôm vào lòng.

"Ca ca, Vân Nhi nhớ huynh lắm, huynh cũng không nói gì liền bỏ đi, muội còn tưởng huynh không cần muội nữa rồi."

Vuốt nhẹ mái tóc của tiểu cô nương trước mắt, hắn nhẹ nhàng dỗ dành:

"Sao không cần muội được chẳng phải ca về rồi đây sao, đừng khóc ta có mua quà xin lỗi cho muội đây, ăn xong ta dẫn muội đi lấy."

Sau đó cả nhà Cơ Vân Vũ bốn người vui vẻ ăn sáng, mọi người vui vẻ kể Vân Vũ nghe những gì xảy ra trong thôn, nào là mùa vụ thu hoạch lớn, săn được mốt đám dã thú gần đây, hay lão trưởng thôn đang ở kinh thành chờ bọn hắn.

Vân Vũ cũng kể về cuộc hành trình của hắn, tất nhiên là bỏ qua chi tiết như Hắc Sâm Lâm hay về Thông Thiên sách, như hắn đoán điều làm Vân Nhi và Mạnh Xuyên hưng phấn nhất là về cuộc sống thị thành như Trấn Hương Thủy.

Việc Vân Vũ trở về trở thành tâm điểm của thôn Tiểu Hà nhỏ này hôm này, mọi người đều đến hỏi thăm, đặc biệt là đám trẻ khác cũng thích nghe cuộc phiêu lưu của hắn. Cũng may mắn cho Vân Vũ, ngày mai mọi người mới khởi hành.

Đến tối Vân Vũ gọi Vân Nhi và Mạnh Xuyên vào phòng, cẩn thận đóng cửa rồi mới từ từ đưa hai cái hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn cho hai người:

"Đây là quà mà ta tặng cho hai đứa, bên trong có đan dược tăng tư chất cùng với một bộ quần áo mới, nhớ là nếu ai hỏi chỉ nói đồ mới, đan dược tuyệt không được lộ ra cho bất kì ai kể cả người trong thôn. Mau chóng luyện hóa hết đám này trước khi đến ngày khảo thí."

Vân Vũ không muốn nhiều người biết bị mật của hắn, càng sử dụng Thông Thiên sách hắn càng cảm thấy sự nghịch thiên của pháp bảo này, cũng biết thứ này bây giờ không phải một tên Luyện Thể sơ kỳ như hắn có khả năng bảo vệ được.

Bạn đang đọc Tu Chân Ký sáng tác bởi Kidsu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kidsu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.