Chương 16:
Trần Ngọc Lâm đang chán nản, chợt để ý một sự việc.
Cả tổ đang nhìn bàn cuối hai người bọn hắn, chính xác hơn là nhìn HẮN bằng ánh mắt kì lạ. Trần Ngọc Lâm đang không hiểu ra sao, thì Mai Ý Loan mỉm cười:
"À, cậu này. Nhắc một câu, cậu nhìn thấy tôi không đồng nghĩa với việc cả lớp này ai cũng có thể nhìn thấy tôi nhé!"
Trần Ngọc Lâm:
- ...................
Đậu Mẹt, đã quên mất. Nhưng thế thì tại sao chỉ nhìn mình hắn?! Không phải Gabriel cũng nói chuyện với Mai Ý Loan nữa à?!
Quay sang nhìn Gabriel, chỉ thấy cô nàng thiên thần mỉm cười thân thiện, giơ lên hai ngón tay thành thủ thế "V" - "Victory", nói:
" Tui đã tạo một pháp thuật chướng nhãn nhỏ, bất cứ ai nhìn đến chỗ tui cũng chỉ thấy một cô bé thiên thần nhỏ xíu đang ngồi học một cách chăm ngoan."
Trần Ngọc Lâm:
- ......................
Con bé thiên thần sa đọa này, càng lúc càng bước vào con đường tăm tối có biết không?!
Lúc này, thằng Vũ quay lại đập vào vai Trần Ngọc Lâm cười cười:
" Lâm lùn này. Tao bảo mày rồi, tuổi trẻ sung huyết mãn sức là tốt, nhưng "tự" quá nhiều lần một ngày cẩn thận dẫn đến ảo giác đấy!!"
Trần Ngọc Lâm co rút cơ mặt:
"Thằng chết toi này, có tin tao đấm một phát chết luôn không?!"
Gì chứ gần đây đối với sức mạnh của chính mình, Trần Ngọc Lâm hơi bị có tự tin đấy. Hắn từ thử đấm một quyền nát một cục gạch, đầu thằng Vũ cứng đến đâu cũng còn mơ sánh được bằng với cục gạch, một quyền Phồng Tôm đi ra, Vũ nằm là cái chắc.
Còn vi phạm pháp luật?! Ha ha, cho hắn cười một cái. Luật pháp của nước này chỉ áp dụng với con người, hắn, một con ma cà rồng thuần huyết há có thể bị pháp luật ước thúc? Không thấy điều nào trong Luật cũng bắt đầu với "Người nào abcxyz" chứ không phải "Ma cà rồng nào..." à!? Đây chính là lách luật, không phải vi phạm pháp luật. Đúng vậy, là lách luật.
Mai Ý Loan:
- ...........................
Thằng Vũ mỉm cười, tiếp tục cười tươi nói với Gabriel, Trần Ngọc Lâm, cùng với hai đứa ngồi cạnh bên nó, và với cả Mai Ý Loan, cơ mà nó không biết:
" Để tao kể cho bọn mày nghe một chuyện ma..."
Trần Ngọc Lâm ngắt lời:
" Chuyện ma thì đến tối rồi kể. Mày nghĩ kể buổi sáng ai thấy sợ!? Bị ngu à?!"
Đúng thế, bị ngu à?! Bên cạnh một con ma mày kể chuyện ma, không cảm thấy giống như múa rìu qua mắt thợ ư?!
Vũ nhìn Trần Ngọc Lâm bằng ánh mắt khinh miệt tận cùng:
" Mày biết gì?! Nhân lúc mày nói chuyện với bức tường tao mới chợt nhớ ra câu chuyện này thôi. Chuyện này do chính các đàn anh đàn chị kể lại....."
Trần Ngọc Lâm tiếp tục ngắt lời:
" Ý mày là mày nghe được từ đàn anh đàn chị, những người nghe được từ đàn anh của đàn anh, những người lại nghe được từ cô lao công người nghe từ bà vợ của ông hàng xóm của ông bảo vệ, người lại nghe từ mấy đứa trốn vô trường lúc nửa đêm hả!?"
Vũ :
- ....................
Vũ đáp:
" Nghe truyện không?! Sợ thì cút!!"
Trần Ngọc Lâm cười gằn:
" Kể thì kể đi, không hay tao đập mày một trận vì tốn thời gian của t. Dù gì thời gian của tao cũng là vàng là bạc...."
Vũ bắt đầu kể:
" Chúng mày biết gì không? Trường học của chúng ta, có bề dày lịch sử từ tận những năm đầu thế kỉ trước. Trước lúc đó khu này vẫn còn hoang vu lắm. Phải mãi đến tận thế kỉ 18, tầm đấy người ta mới bắt đầu phát triển những cái làng ở quanh đây thành một cái thị trấn nhỏ được. Hơn nữa ngôi trường này, năm xưa được xây dựng trên một mảnh đất hoang vắng. Lúc đó, là tầm những năm 1930, khi khu trường này được khởi công thì chỉ có 2 tầng lầu với cả một dãy nhà thôi. Nhưng trọng điểm là, tụi mày có biết trường mình ban đầu từng có dự tính xây một cái bể bơi không?! Thế nhưng, khi đang đào hồ bơi, thì họ lại đào ra được xương người, hơn nữa là xương người mặc giáp phục của mấy triều xa xưa ấy. Lúc đó họ phải mời từ thầy cúng miền ở trên mấy dân tộc vùng cao, cho đến mấy vị Cha sứ làm lễ đều không giải nạn được. Thế là họ đành phải lấp cái hố lại, biến nó thành sân bóng đá đấy."
Trần Ngọc Lâm cười nhạt, chuyện này ai mà tin?! Mỗi một ngôi trường đều có những truyện đại loại như thế này, từ trường học nguyên lai là cái bệnh viện cho đến nhà xác, nghĩa địa, cứ cái địa danh nào dính dáng đến ma là họ tống hết vào trường học. Cơ mà có cái nào được chứng thực đâu?!
Linh, con bé ngồi cạnh Vũ:
" Mày đừng có bịa chuyện, truyện này tao đọc được trên mạng suốt."
Thằng Tân ngồi cạnh Vũ cũng xen vào một câu, dù gì cốt truyện này cũng là quá quen thuộc rồi.
Trần Ngọc Lâm cũng cười cười tính chê thằng Vũ bịa truyện dở ec, thì Mai Ý Loan chen vào:
"Chà, hoài niệm thời gian đó thật. Lúc họ đào được mấy bộ xương đó lên, ta chỉ là một con bé, còn muốn nhìn trộm nữa."
Trần Ngọc Lâm:
- .....................
Gabriel:
- .........................
Vãi lều, nguyên lai là thằng Vũ kể truyện thật, hơn nữa là kể truyện xưa à!? Cô lại còn hoài niệm nữa!!!!
Thằng Vũ mặt dỗi, nói:
" Không tin thì thôi. Dù sao thì, sau vụ đó xương cốt mấy người lính đấy không tiện để lại, cho nên đã được chuyển sang nghĩa trang làng. Nhưng do số lượng lính lác quá nhiều, có đến hơn mấy trăm bộ xương, cho nên diện tích nghĩa trang làng cũng tăng rộng lên. Nhiều người còn đồn là lúc đó, liên tục có quỷ dạ xoa, ma chết đói các kiểu đến xin ăn. Cơm thừa canh cặn chỉ sau một đêm đã bốc mùi thiu thối, hết sức rợn người."
Mai Ý Loan hai mắt tràn đầy hồi ức nhớ lại:
" Nhớ hồi đó, ta cùng với anh trai mỗi đêm đều sợ hãi trùm chăn lại. Cơm nước thì phải ăn cho bằng sạch, bằng không nếu để lại dù chỉ một hạt cơm thì nửa đêm sẽ có tiếng gõ cửa rầm rầm, còn có ma đói vào liếm láp sạch đồ ăn nữa."
Trần Ngọc Lâm:
- .......................
Tôi xin thua. Cô là ma thì đi ám ai đó đi, ở đây kể chuyện xưa làm cái gì?! Cho tôi hỏi cô từ cái bộ truyện nào chòi sang đây bắt nạt bọn tôi!? Cả thằng Vũ nữa, mày ngưng kể cho tau nhờ.
Thằng Vũ tiếp tục kể, càng kể càng hăng say, nước bọt phun phì phì:
" Nhưng, đáng sợ hơn cả là ngôi trường đó lúc bấy giờ, cứ đêm xuống là cửa chớp liên tục mở ra rồi đóng vào, không ai ngăn cản được. Kể cả khóa chốt cửa lại cũng không có một chút tác dụng nào. Còn nữa, cứ sáng sớm ra là bàn ghế giống như đêm hôm trước bị dính một trận cuồng phong vậy, sáng nào cũng phải dẹp lại bàn ghế. Không chỉ có thế, lá cây, cành cây các thứ đầy sân trường, cực kỳ bừa bộn luôn."
Mai Ý Loan thở dài, đôi mắt lộ ra vẻ thương cảm:
" Nhớ năm đó, anh trai ta thường xuyên phải dậy sớm cùng cả lớp lau dọn đống rác rưởi mà lũ oan hồn đó bày ra. Thật tình, oan hồn không thể làm việc sạch đẹp một tí được à?! Giống như ta đây này, mỗi khi quậy xong đều rất tự giác dọn dẹp đồ chơi bày ra."
Trần Ngọc Lâm(giao tiếp bằng mắt với Mai Ý Loan):
" Khoan đã, cô nói cô quậy cái gì cơ?!"
Vũ kể tiếp:
" Tầm chừng bảy tám năm sau, các ngôi mộ kia đều đã được cúng tế hương khói đầy đủ. Ngôi trường cũng được tu bổ lại lên thành 3 tầng lầu, đồng thời cũng khang trang hơn nhiều. Tuy nhiên vẫn còn thi thoảng có những người bị ngã gãy tay gẫy chân. Trường mình lúc đó cao nhất là một năm có đến mười vụ học sinh bị ngã. Nặng nhất là ngã từ tầng hai xuống, do trường lúc đó có khá nhiều học sinh là con cháu của các đại phú hào, cho nên cũng có khá nhiều người chuyển trường, nhưng đó chỉ là số ít. Hầu hết mọi người không tin vào ma quỷ."
Trần Ngọc Lâm nhìn sang bên cạnh. Hắn cũng từng không tin rằng con người có thể trong suốt. Chú ý chữ "từng".
Mà, Mai Ý Loan lúc này đang có thật sâu hứng thú, cực kỳ hứng chí lắng nghe câu chuyện.
Linh, lúc này nhanh nhảu phát hiện ra một cái mấu chốt:
" Nhưng mà mấy chục năm nay trường mình cũng có mấy khi có người bị tai nạn đâu?! Gần nhất là 5 năm trước một nhóm học sinh đánh nhau trên cầu thang ngã tập thể. Nhưng mà đấy là do tụi nó chơi ngu chứ."
Vũ mỉm cười:
" Câu chuyện lúc này mới tới hồi gay cấn. Những năm đó, liên tục có những học sinh bị hù, bị dọa, thậm chí bị dọa sợ tè ra quần. Nhưng, đỉnh điểm là một mùa hè những năm 50, có một nữ sinh bị ngã từ trên tầng thượng xuống. Lúc rơi nàng bị một cành cây đâm xuyên qua cổ, nhìn mười phần thê thảm. Từ đó về sau, không ai còn thấy có những hiện tượng ma quái xảy ra nữa. Có nhiều người nói nàng bị hiến tế cho đám ma quỷ. Cũng có nhiều người nói nàng bị một đám người sử dụng làm công cụ diệt trừ đám ma kia. Hoặc cũng có người nói nàng thế chỗ chúng để chúng được siêu thoát. Có nhiều cái lắm, nhưng không ai biết đâu là thật!!!"
Trần Ngọc Lâm nhìn qua Mai Ý Loan, chỉ thấy nàng vẫn giữ nụ cười, nhưng lúc này nhìn trông nụ cười của nàng mười phần lạnh lẽo. Hắn chợt nhớ nàng từng nói " Những kẻ còn lại thì vào bụng ta hết rồi." .
Mai Ý Loan chỉ nhàn nhạt cười, tự nói với mình:
" À, thì ra truyền lại là như thế à?! Hắc!!!"
Trần Ngọc Lâm nghe thế, không khỏi tâm động. Xem ra nàng cũng là có cố sự trên thân. Chỉ là nếu nàng không muốn nói, hắn cũng không ép nàng nổi.
Gabriel thì càng thêm híp mắt nhìn Mai Ý Loan, trong mắt nàng, khi nhắc đến vụ việc "ngã từ sân thượng" này, nàng biểu thị một luồng hận ý cực kỳ nồng đậm. Luồng hận ý này không nhằm vào những linh hồn oán quỷ đã bị nuốt kia, mà nhằm vào người sống, hơn nữa hẳn là rất nhiều người sống. Chí ít là còn sống vào thời điểm đó.
Xem ra, có thể biến thành oán linh dạng này, không đơn giản. Thậm chí có khi chính nàng trong trạng thái Thiên Thần đến đây cũng khó địch lại được. Dựa theo lời Mai Ý Loan, nàng đã ăn chí ít hơn trăm cái oan hồn, hơn nữa là oan hồn từ Quân Doanh, một oan hồn Lính bằng mười oan hồn bình thường. Nếu là oan hồn Quan hoặc Tướng thì có khi còn nhiều hơn thế nữa.
Nhưng, nàng chưa từng hại người sống. Sự thật là trong hơn 20 năm qua trừ một nữ sinh đau tim sau đó chuyển sang bệnh viện không qua khỏi, chưa có ai chết ở đây cả. Bị thương càng là ít ỏi đến đau đầu. Nếu nói nàng ưa thích huyết sát, thì đây là khối bảo địa tương đối tốt,cho nên chỉ có thể nói tâm tính nàng là biến thành quỷ cũng không thích giết người?!
Dù sao, nếu nàng không giết người cũng không hại người, Gabriel cũng sẽ không đi quản. Dù sao, tuy rằng ít, nhưng xác thực tồn tại một số "Oán Linh" thiện, không thích gây hại tới người thường đấy.
Trần Ngọc Lâm vừa ăn kem vừa đi về nhà. Xe đạp hắn bị đứt xích, cho nên hắn bị buộc phải dắt bộ, lúc này tu vi cũng không có tác dụng. Lúc đang đi trên đường, hắn chợt nghĩ đến Mộ Dung Nguyệt. Tuy rằng Mộ Dung Nguyệt không quá đáng tin, nhưng cũng có thực lực của mình. Nàng khẳng định biết chuyện của Mai Ý Loan. Hắn tính về nhà hỏi thăm một chút về Mai Ý Loan xem sao.
Lúc này, hắn chợt nghe thấy một tiếng tụng kinh:
" Vô Lượng Thiên Tôn. Thí chủ xin dừng bước."
Trần Ngọc Lâm:
- ................
Vô Lượng Thiên Tôn!? Không lẽ là người từ Mao sơn đạo nhân mới xuất thế?! Hay là người theo Đạo Giáo Việt Nam!?
Quay đầu, là một vị lão đạo, trông tương đối trẻ tuổi, mặc một bộ đạo bào màu xanh. Trần Ngọc Lâm tỏ vẻ hơi nghi hoặc, chỉ thấy kế tiếp vị lão đạo này bước đi không nhanh không chậm, có mấy phần khí thế tiên nhân trong phim truyền hình, nói:
" Bần đạo nhìn thấy thí chủ này, ấn đường hóa thành màu đen, toàn thân có âm khí lan tỏa, có vẻ mệt nhọc ốm yếu. Xin hỏi thí chủ gần đây việc học hành không được thuận lợi, hay là có việc khiến cho thí chủ buồn phiền?!"
Trần Ngọc Lâm cười nhạt. "Âm khí lan tỏa" thì đương nhiên, hắn vừa mới ở cùng một con ma mà ra. Lại nói, học hành không thuận lợi?! Gần đây hắn học tập rất ổn, nhưng đúng là có vài việc khiến cho hắn buồn phiền nha. Tỉ như các vị tiền bối trên nhóm Messenger thích xưng hô hắn thành "Bờm" này, con bé thiên thần sa đọa này, con ma Mai Ý Loan này. Trong chưa đến một tuần cuộc sống của hắn xoay vần 180 độ, không mệt nhọc hơi phí.
Xem ra trình độ vị này cũng không tồi.
Đạo sĩ nói tiếp: "Hàng yêu trừ ma chính là Đạo môn bản phận, bần đạo chỉ cần khai đàn làm phép, giây lát liền có thể đem cái kia tai họa bắt được."
À, vấn đề là Trần Ngọc Lâm là yêu ma, hàng yêu trừ ma là đem hắn đi trừ sao!?
Đạo sĩ nói tới chỗ này, bỗng nhiên chuyển đề tài: "Đáng tiếc bản tọa hiện tại vừa mới cùng một con tuyệt thế tà ma đại chiến, thân thể không tốt. Cần đồ ăn thanh đạm bồi bổ thân thể, không bằng thí chủ cho ta bồi bổ mấy tháng nửa năm, trong thời gian đó, ta đảm bảo...a... ngươi đi đâu đó.???"
Trần Ngọc Lâm mặt đen lại, cất bước nhanh đi mất. Chỉ thấy vị đạo sĩ này nhanh chân chạy, đã đuổi kịp hắn, giữ hắn lại. Sau đó, chỉ thấy lão đạo bắt đầu lải nhải:
" Từ từ, để bần đạo nói nốt. Hết thảy những phiền muộn quanh thí chủ đều là do vong linh, hồn ma tại tác oai tác quái gây ra. Ta có thể thấy những vong linh tà ác kia đang ám quanh thí chủ,hình dáng của chúng cực kỳ đáng sợ. Kì thực bần đạo không cần bồi bổ thân thể, chỉ cần chỉnh sửa lại trạng thái một lúc cũng có thể thanh tẩy tà ma. Vì thế, bần đạo nhận thanh tẩy ác linh, giá cả hợp lý, già trẻ không gạt. Thí chủ là vị khách đầu tiên trong tháng, có thể lấy rẻ đi còn 2.000.000 vnd."
Sau đó, lão đạo đưa ra một cái danh thiếp. Sau đó hắn nói tiếp:
" Kì thực, nếu tiểu thí chủ không tiện về nhà, có thể theo ta về đạo quán. Ở nơi đó, ta có thể vì thí chủ làm một nghi lễ thanh tẩy tà ma, giá cả cực kỳ phải chăng. Tiểu thí chủ có muốn theo bần đạo đi không, còn có thể cho kẹo nữa?"
Trần Ngọc Lâm:
- ......................
Mịe, không lẽ là bắt cóc trẻ con? Đừng nhìn hắn học THPT, nhưng với chiều cao ba mét bẻ đôi bẻ thêm vài phân của hắn, vứt vào cái trường tiểu học có khi người ta cũng nghĩ là học sinh ở đó ấy chứ. Nên gọi cảnh sát không?!!!
Hắn cất bước nhanh hơn, lão đạo đằng sau kêu khản cổ không được, thở dài quay người bèn đi mất.
Đăng bởi | Mytno1234 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |