Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17:

Tiểu thuyết gốc · 2308 chữ

Trần Ngọc Lâm vừa mới về đến nhà, hít một hơi thật sâu. Thật là sảng khoái a. Không khí trong nhà bây giờ không hiểu sao mười phần tươi mát, hít thở dễ chịu hơn hẳn so với trước.

Thế nhưng hắn cũng không để ý quá nhiều, hắn vừa mới xách cái xe đạp đi hơn nửa tiếng đồng hồ dưới trời nắng về. Ma cà rồng mạnh, không đại biểu cho chịu nắng giỏi, phản ngược chịu nóng chịu nắng còn kém hơn các chủng loại khác. Thế là Trần Ngọc Lâm vừa mới chui vào nhà đã nhảy tót vào trong nhà tắm, xả nước cho bản thân cảm thấy thật thoải mái.

Mộ Dung Nguyệt thì đang nhìn nhìn một bản bí tịch có tên gọi "Thiết Toái Quyền". Loại bí tịch cấp bậc dành cho Sơ kỳ tiểu tu sĩ này, nàng tuy rằng là tu luyện theo hệ pháp thuật nhưng vẫn còn khả năng đọc hiểu, đọc qua một lần là có thể hiểu ngay ra phương pháp tu luyện môn quyền pháp này.

Đương nhiên đây cũng là một bộ quyền pháp khá được, thuộc hạng bình thường hạng trung trong quyền pháp tứ phẩm. Hơn nữa giống như hầu hết quyền pháp trong giai đoạn này, nó còn có tác dụng tôi thể.

Cái gọi là tu luyện sơ kỳ là Nhị phẩm cảnh giới, kỳ thực là để cho thân thể càng lúc càng mạnh mẽ, đột phá cực hạn của người thường. Trong giai đoạn sơ kỳ, Linh lực còn chưa thể phóng xuất ra ngoài trực tiếp, chủ yếu là thông qua một số pháp thuật, võ kỹ hoặc thiên phú thần thông mà thôi. Loại phóng thích này có đặc điểm là sẽ tiêu tán rất nhanh trong thiên địa, cho nên chỉ dùng với một số loại phép thuật bổ sung đặc hiệu ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ.

Muốn cho Linh lực chui ra ngoài cơ thể hao tổn ít hơn, phải đột phá Tam phẩm Hư Khí Đan.

Còn từ kim đan trở lên có thể trực tiếp để cho Linh lực phóng xuất ra ngoài vẫn giữ nguyên hình dạng, thậm chí tùy ý có thể hóa rắn hóa lỏng, hóa thành vũ khí đều được. Còn loại phóng xuất do tu sĩ sơ kỳ triển khai không khác gì đứa trẻ nhổ phì phì nước bọt cả.

Thiết Toái Quyền là một loại quyền pháp chú trọng truyền Linh lực thông qua toàn bộ hệ thống cơ bắp trên cánh tay, đề thăng tính mềm dẻo cùng độ cứng cỏi. Trong tương lai khi Trần Ngọc Lâm mở ra kinh mạch tại các kinh mạch tay, có tác dụng hỗ trợ rất lớn. Mà võ kỹ này về sau khi hắn đột phá Tam phẩm cũng có một chút tác dụng. Phần sau của võ kỹ này chính là để cho Linh lực chui ra ngoài, biến thành một vài loại phụ trợ cho quyền pháp.

Nhưng Trần Ngọc Lâm lúc này còn chưa dùng được loại quyền pháp này. Điều kiện tiên quyết để tu luyện võ kỹ đều là mở ra hai mạch Nhâm cùng Đốc. Nhâm mạch và Đốc mạch tạo thành một vòng tuần hoàn tương đối hoàn chỉnh, từ môi trên vòng quá lưng, chạy qua bụng rồi đến môi dưới, từ đó Linh lực mới có thể lan tỏa ra các bộ vị toàn thân. Nếu để cho Trần Ngọc Lâm luyện loại võ kỹ này, với tu vi mới gần tới yết hầu của hắn khả năng Linh lực còn chưa tràn tới khuỷu tay đã gần cạn rồi cũng nên.

Mà, đồng thời tu luyện Thiết Toái Quyền, cùng lúc đó khai mở kinh mạch cũng là hoàn toàn có thể. Cũng không cần phải có tinh thần cảnh kiểu "Nhất Tâm Nhị Dụng", do cơ thể của tu chân giả có tính ghi nhớ mạnh, việc đặt auto là hoàn toàn có thể. Cùng lắm thì làm cho hắn bộ Ma Trận Con Rối để lúc hắn vừa luyện Thiết Toái Quyền, vừa khai mở mạch.

Vừa tu luyện, vừa luyện võ kỹ liên quan tới bộ vị đang khai mạch qua các đời tiền bối cho thấy tốc độ tăng lên rất nhiều. Cước pháp, Quyền pháp, Thân pháp, Vũ Pháp, tay cùng chân có rất nhiều oại võ kỹ liên quan, đếm thì một trăm năm cũng đếm không hết. Nhưng liên quan tới võ kỹ thuộc về hai mạch Nhâm và Đốc thì khó khăn hơn, cũng không thể đưa ra một cái Húc Bụng Công, một cái Thẳng Lưng Pháp được đúng không? Thiết Đầu Công thì còn tàm tạm.

Mộ Dung Nguyệt chợt nhớ tới con bé Mai Ý Loan, trưa nay thằng nhóc về đến nhà, nàng lập tức ngửi được mùi của con bé trên người Trần Ngọc Lâm. Nàng mở một cuốn sổ ra, sâu kín thở dài, con bé đó cũng là một mục tiêu của nàng. Nói chính xác thì nó là cầu nối dẫn đến một mục tiêu chính, một kẻ cực kỳ cường đại.

Trần Ngọc Lâm thoải mái tắm xong xuôi, hắn bèn nhảy tót lên giường tu luyện.

Hôm nay cảm giác mười phần sảng khoái, tuy thế hắn cứ cảm thấy cái phòng cùng lúc trước có gì đó khang khác, nhưng một mực không cảm giác được là khác như thế nào. Thôi kệ, tu luyện đã. Hắn đánh một giấc ngày hôm qua, sau đó lại thêm sáng nay nữa, linh lực trong mạch Nhâm đã khai mở cũng đã gần đầy rồi. Sau khi tắm táp một trận thần thanh khí sảng hắn liền cảm thấy Linh lực tràn đầy kinh mạch. Đương nhiên đây cũng do hắn mở được quá ít nữa.

Trần Ngọc Lâm nhắm mắt, tiến vào trạng thái Tĩnh Tâm. Thông thường trạng thái này hắn muốn vào được thì cũng phải mất tầm nửa tiếng, dù là hắn không biết. Nhưng lúc hắn tiến vào trạng thái tu luyện, bốn cái góc phòng sáng lên vài cái phù văn, đưa căn phòng triệt để vào trạng thái im lặng, đồng thời trong không khí còn có mùi một thứ dược vật giúp người ta bình tĩnh lại nữa. Lần này hắn tiến vào trạng thái tu luyện chỉ mất có 20 phút.

Trần Ngọc Lâm nội soi cơ thể, lần này hắn kinh ngạc phát hiện một điều. Hôm qua nếu nói hắn mở ra được kinh mạch là 100 milimet, thì hôm nay rút lại còn 99 milimet, giảm đi một milimet. Tuy rằng phần giảm này rất nhẹ nhàng ,dùng Linh lực để quét ngang qua là bình phục lại, nhưng hắn cảm nhận được một điều rằng dường như nếu để lâu ngày không tiếp tục tu luyện, kinh mạch sẽ dần dần chai hóa đi, quay trở lại trạng thái ban đầu.

Nghĩ nghĩ, hắn bèn quyết định đem Linh lực quét vài vòng quanh các kinh mạch đã khai mở. Tuy rằng để cho lượng Linh lực tồn trữ của hắn ít đi một chút, nhưng lại khiến cho kinh mạch hắn dãn ra thêm một chút nữa. Trần Ngọc Lâm lúc này triệt để hiểu, nguyên lai kinh mạch mở ra cũng không phải bất biến, có co vào, có dãn ra, có bị triệt tiêu đi, còn có cái gì nữa có trời biết.

Mộ Dung Nguyệt hờ hững liếc về phía phòng tu luyện của Trần Ngọc Lâm, gật đầu. Thằng nhóc này, phát hiện thứ này sớm, coi như không tệ. Khai mở kinh mạch là chuyện liên miên bất tận, không phải đầu năm khai nửa mạch, cuối năm lại khai thêm nửa mạch nữa. Một khi đã khai mở ra một đạo kinh mạch thì phải làm triệt để, bằng không để thời gian dài nó sẽ từ từ thoái hóa. Nếu để nó triệt để khô kiệt thì mở ra lần nữa sẽ khó khăn hơn gấp bội.

Đương nhiên, kinh mạch được Linh lực tẩm bổ, co dãn lạ thường, Trần Ngọc Lâm dùng Linh lực để mở rộng lần nữa cũng là chuyện không vấn đề gì.

Mà Trần Ngọc Lâm thì không biết những thứ triết lí kia, hắn chỉ biết nguyên lai kinh mạch có thể dãn mở ra thêm nhiều lần nữa chứ không chỉ một lần. Đương nhiên hắn cũng hiểu mọi thứ có giới hạn, kinh mạch cũng có mức độ dãn giới hạn, không nên tham quá, bạo tạc thì thiệt là chính mình.

Lúc này, hắn cảm thấy được kinh mạch dãn ra lần hai liền đầy đủ rồi, tiếp tục trùng kích mở ra Nhâm mạch.

Có giáo huấn lần trước khi mở kinh mạch bị rách một đường nhỏ, Trần Ngọc lâm lặng lẽ điều chỉnh Linh lực trong cơ thể thành hình mũi khoan. Đương nhiên có rách thì trong nháy mắt cũng sẽ phục hồi lại, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng tiết tấu của hắn. Tiết tấu, thứ này cực quan trọng, dù lúc này hắn không nhận ra được.

Linh lực lúc này trong cơ thể hắn như một cái bàn tay thứ ba, muốn làm sao thì làm, cực kỳ kì diệu. Linh lực như một mũi khoan với đầu mũi khoan hơi cùn, nhẹ nhàng đem một phần kinh mạch đang đóng kín từ từ mở ra. Tuy rằng tốc độ hơi chậm một chút, nhưng hắn nhận thấy với tốc độ này Linh lực tiêu hao thật chậm, tốc độ tiêu hao gần bằng với tốc độ khôi phục, có thể để cho hắn tu luyện lâu hơn hẳn.

Mũi khoan cùn bằng Linh lực từ từ mở ra các kinh mạch bị đóng kín. Có đôi khi hắn chạm phải một chỗ nào kinh mạch hơi cứng, thì lúc đó hắn trực tiếp chuyển Linh lực thành một cái mũi khoan nhọn, chọc thẳng qua khu vực Kinh mạch đó. Đương nhiên điều này cùng với việc hắn là Ma Cà rồng có quan hệ, người thường chỉ dám mài mòn từng lớp, còn hắn trực tiếp đem cái khu vực này khoan đi ra.

Nếu hắn là người thường, lúc này tuyệt đối đã hộc máu. Nhưng hắn cũng biết phân tấc, không khoan quá mạnh, dù thế cơn đau vẫn để cho hắn run rẩy cả người.

Bất tri bất giác, Trần Ngọc Lâm đã tu luyện hơn bốn giờ đồng hồ. Tuy nói rằng khôi phục lúc này rất mạnh, nhưng lần này cùng với lần đầu tiên khác biệt. Lần đầu tiên hắn do kinh mạch lúc ăn Tích Cốc Đan với cái mớ máu vị nước ngọt kia, đã mở ra một phần, nên hắn chỉ việc khai mở toàn diện thôi. Lần này mới là chân chính khai ra những đường kinh mạch chưa được khai mở, nên tiêu hao so với trước lớn hơn. Hiện tại thì hắn đã mở mạch đến tầm chỗ khu vực xương quai xanh rồi. Nhưng lúc này hắn bị chặn lại.

Lấy cái so sánh. Nếu kinh mạch bình thường là hai cái chăn chồng lên nhau, khai mở kinh mạch giống như tách hai cái chăn ra một khoảng trống để chui vào. Mấy chỗ kinh mạch hơi xơ cứng giống như hai cái phản.

Lúc này, độ khó giống như thể đòi hắn tách ra hai cái tấm thép vậy.

Trần Ngọc Lâm chợt nhớ, Nhâm mạch đầu tiên từ môi dưới khởi điểm, đến cằm, rồi cổ , rồi đến ngực.

Hiện tại hắn đi từ môi dưới, đã đi qua cằm, cổ, đến ngực thì lại bị chặn lại. Nếu theo lời Vu Cổ Yêu Tiên Thánh, thì đây là một lớp "hào". Nói thế cũng tương đối, gọi là một bức tường có tính chuẩn xác hơn. Đại cảnh giới Nhị Phẩm, có 14 tiểu cảnh ứng với 14 mạch. Hai mạch đầu mỗi mạch có vài điểm bình cảnh, cần tụ lực mới có thể vượt qua được. Đây đơn thuần là lấy sức trâu mà vượt qua, không thực sự liên quan ngộ tính.

Nói là lấy sức trâu mà vượt qua, kì thật càng coi trọng kĩ thuật cùng mẹo, nếu thật sự coi như là trâu húc để mà vượt qua cái bình cảnh nhỏ này, kết quả duy nhất là Nhâm mạch vỡ. Đương nhiên muốn khôi phục cũng được, nhưng sẽ mất tương đối nhiều thời gian. Bởi vì đây là một bình cảnh nhỏ, Thiên Đột, huyệt thứ 22.

Huyệt, rất trọng yếu với kinh mạch. Từ một đường từ lúc tu luyện bắt đầu Nhâm Mạch đến đây, chỉ qua 2 huyệt là Thừa Tương cùng Liêm Tuyền, một ở môi dưới, một ở yết hầu, chính là lúc hắn cảm giác gặp phải một vật cản tương đối rắn chắc.

Còn bây giờ, hắn đối mặt là huyệt thứ 22, Thiên Đột, huyệt mở ra từ ngực cho đến cuối cùng của Nhâm mạch, nên, nó là một bình cảnh.

Mộ Dung Nguyệt đang nghiên cứu lại một số video nàng quay được, chủ yếu là quay về Mai Ý Loan, đột ngột nàng ngẩng đầu lên:

" Thiên Đột rồi cơ à?! Nhanh phết nhỉ?! Nếu ấn theo tình trạng này có khi nhóc này có thể trong một, hai năm đạt tới Tam phẩm ấy chứ nhỉ?"

Cái chân chính khó khăn của Nhị phẩm Khai mạch không phải Nhâm Đốc, mà là 12 tuyến mạch chính. Xét cho cùng, Nhâm Đốc hai mạch cũng chỉ là hai mạch phụ mà thôi. Đương nhiên, tầm quan trọng của chúng cũng là không thể thay thế được.

Bạn đang đọc Tu Chân Thế kỉ 21 sáng tác bởi Mytno1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mytno1234
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.