Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân tâm

Phiên bản Dịch · 953 chữ

Mẹ ơi, nhớ tới những chuyện cũ này, hai đầu gối Tô Đình Vân mềm nhũn, quả thực là muốn quỳ xuống cho lão thái thái. Còn không bằng nàng ta không nhớ ra được gì cả, cái gì mà tình cảm vợ chồng đều là lão thái thái tự mình phán đoán ra, Tô Li Giang cho tới bây giờ chưa từng yêu bà ta, sợ rằng trong lòng vẫn là hận bà ta, cho nên sau khi khôi phục liền tìm cơ hội rời đi, mà lúc đó, thật ra ông ta biết Ngụy Vân có thai, nhưng vẫn không hề quay đầu lại mà đi!

Ngụy lão thái thái, ngài thật sự là nữ cường nhân, chỉ có điều hiện tại ngài đi rồi, hắc oa này lại để ta tới cõng a... Trước đó Tô Đình Vân còn cảm thấy Linh Ngộ chân nhân nhớ rõ ân tình, cuộc sống của nàng khẳng định tốt hơn, hiện tại sao, nàng cảm thấy Linh Ngộ chân nhân không một cái tát chụp chết nàng đã là tốt rồi, về phần vì sao trước mắt đối với nàng không tệ, không phải là muốn chậm rãi tra tấn đi!

Liên hệ đủ loại ánh mắt trước đó, Linh Ngộ chân nhân cảm thấy Tô Đình Vân chỉ cảm thấy mây đen che đỉnh, nàng nhất định sẽ gặp xui xẻo lớn. Tô Đình Vân chỉ hy vọng lúc ấy lời Tiểu Mi nói là thật, tu vi càng cao tầm mắt càng rộng, khí lượng càng lớn tu luyện càng thuận, hiện tại tu vi Tô Li Giang cao như vậy, tất nhiên là hạng người lòng dạ rộng lớn, sẽ không so đo những chuyện cũ kia đi!

Nam nhân, mỹ nam, bị "tháo hán tử" không gả ra được cưỡng bách...

Tô Đình Ngọc: "..."

Nàng vẫn nên thắp hương cầu nguyện bái Phật mỗi ngày đi!

Tô Đình Vân vẫn rầu rĩ không vui, cũng không có tâm tư dỗ dành những Tử Mộc Hương này. Bất quá Tử Mộc Hương mọc không tệ, còn rút ngắn chu kỳ phát triển trên Linh Thực đồ phổ, vẻn vẹn nửa tháng đã nở hoa kết trái, chỉ cần đợi thêm ba ngày, nàng có thể hái những thảo dược này xuống. Trong khoảng thời gian này Tô Đình Vân cũng chú ý tới lan can tam phẩm của nữ tu bên kia trên cơ bản đã cứu không sống nổi, đáng sợ nhất là, dược điền của nông dân bá bá bên cạnh cũng bắt đầu gặp tai ương.

Hôm đó, người đàn ông trung niên vọt tới ruộng của nữ tu, hai người nổi lên tranh chấp, cuối cùng còn đánh nhau, Tô Đình Vân nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nàng thật ra muốn khuyên can, nhưng nàng không qua được. Có lẽ hai người bên kia cảm thấy đánh nhau không đủ thoải mái, bọn họ bắt đầu sử dụng khẩu quyết đạo pháp, trong lúc nhất thời sấm chớp mưa sa bão táp, Tô Đình Vân lập tức ngừng tâm tư khuyên can, nàng nếu là qua đó, khẳng định sẽ trực tiếp bị đánh gục.

Không bao lâu, chỉ thấy Tống quản sự mang theo hai nam tử trẻ tuổi lao đến, bọn họ nói chuyện quá nhanh, xem khẩu hình miệng là không được, bởi vậy Tô Đình Vân cũng không biết bọn họ nói cái gì, chỉ thấy sau khi tranh luận qua đi, Tống quản sự kiểm tra ruộng một phen, tiếp theo lại đi ruộng đất của nam nhân trung niên, sau đó lông mày cũng nhíu lại.

Ba người kia ở trong ruộng tỉ mỉ hô mưa gọi gió giày vò hồi lâu cũng không nhìn ra manh mối, đoàn người cuối cùng lại đi tới ruộng Tô Đình Vân. Lần này, nàng không chỉ có thể nhìn cũng có thể nghe bọn họ nói chuyện. Một mình nàng nghẹn lâu như vậy, hiện tại rốt cục có thể nói chuyện với người khác, cũng không biết Tiểu Mi hiện tại đã khỏi chưa, có bái nhập môn hạ Ninh Hư Tử gì đó hay không, có bị người khác khi dễ hay không?

"Ngụy lão thái, Tử Mộc Hương trên ruộng của bà còn chưa bị lây nhiễm." Tuy là câu nghi vấn nhưng lại dùng giọng khẳng định, Tống quản sự ngồi xổm xuống, đưa tay gạt một lá Tử Mộc Hương, "Linh khí dư dả, mọc rất đẹp, linh khí sắp đạt nhị phẩm. Ngụy lão thái hiện giờ chỉ là Luyện Khí tầng một, lại có thể nuôi ra nhất phẩm linh thảo tốt thế này." Tống quản sự tấm tắc lấy làm lạ, "Khó trách Linh Ngộ chân nhân để bà tới đây, lão biết bà có thiên phú về phương diện này, Linh Ngộ chân nhân quả nhiên có đôi mắt thông minh."

Tô Đình Vân cũng sửng sốt một chút, nàng đã Luyện Khí tầng một, chính là mỗi ngày vận chuyển tâm pháp cơ sở kia khôi phục linh khí, sau đó một đêm nào đó bỗng nhiên cảm thấy tinh thần đặc biệt tốt, phảng phất trong bình chứa đầy nước, toàn thân tràn đầy lực lượng, thì ra đó chính là cảm giác đột phá. Không có sư phụ dạy, bản thân nàng tìm tòi lung tung, ngay cả tiến giai cũng không biết, cũng thật sự khổ bức.

"Dược thảo trong ruộng của Ngưu Hàn Sơn và Tề Tố Trân đều bị lây nhiễm, rõ ràng có kết giới ngăn cách, đều là không gian độc lập, vì sao lại xuất hiện tình huống lây nhiễm chung?"

Bạn đang đọc Tu Chân Thượng Tiên [Dịch] của Định Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.