Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân tâm (2)

Phiên bản Dịch · 997 chữ

Trong hạp cốc dược điền ngăn cách lẫn nhau, chính là vì bảo trì tính độc lập, miễn cho từng phiến từng phiến xảy ra vấn đề, nhưng mà hiện tại dược điền của Ngưu Hàn Sơn cũng xuất hiện tình trạng của Tề Tố Trân, nếu như bọn họ là Linh thực sư bình thường thì không nói, hai người bọn họ xem như Linh thực sư tốt nhất ngoại môn hạp cốc này, mà dược thảo mà Ngưu Hàn Sơn trồng trọt hiện tại cũng chính là Đan đại sư đang cần gấp, đến lúc đó giao không được dược thảo dẫn tới Đan đại sư tức giận, toàn bộ bọn họ đều gặp tai ương.

"Chính là tiện nhân này." Lúc này Ngưu Hàn Sơn thở hổn hển, mắt hắn nứt ra nhìn chằm chằm Tề Tố Trân: "Đều là nàng hại ta, tự mình giải quyết không được, còn kéo ta xuống nước!" Sau khi nói xong, Ngưu Hàn Sơn lại một chưởng đánh tới, Tề Tố Trân lúc này bị trói căn bản không phản kháng được, rắn chắc chắc chịu một tát này, má phải nháy mắt sưng lên, trong miệng còn phun ra bọt máu.

"Ngươi đánh nữ nhân thế nào vậy!" Tô Đình Vân mất hứng nói. Nàng vừa dứt lời, tầm mắt mấy người đồng loạt bắn tới, Ngưu Hàn Sơn vốn đã sắp tức chết, hắn đối với lão thái bà chết tiệt này từ ngày đầu tiên trở đi đều không có hảo cảm, lúc này người đang nổi nóng cái gì cũng không quản, trực tiếp vung tay lên tát tới: "Lão tử không chỉ đánh bà ta còn muốn đánh ngươi, Luyện Khí tầng một chiếm ruộng tốt như vậy, ta đánh chết bà lão thái bà chết tiệt này!"

Thực lực Ngưu Hàn Sơn là Ngưng Thần kỳ, hắn một chưởng đánh xuống Tô Đình Vân căn bản chống đỡ không được, may mắn Tống quản sự biết thân phận của nàng, lập tức ngăn Ngưu Hàn Sơn lại, "Lúc nào còn hồ đồ, mau nghĩ biện pháp, đến lúc đó không giao được thảo dược thì chịu không nổi!"

Hắn quát lớn Ngưu Hàn Sơn xong lại căm tức nhìn Tề Tố Trân, "Dược thảo trong ruộng Ngưu Hàn Sơn là ngươi làm hại? Ngươi có biết Đan đại sư đang thiếu lượng lớn vị dược thảo này hay không, hiện tại trong phường thị cũng không bán, ngươi cũng dám làm như thế!"

Tề Tố Trân tóc tai bù xù, mặt cũng bị đánh sưng lên, bộ dạng trông vô cùng đáng thương, nhưng nàng bỗng nhiên cười khanh khách, vẻ mặt cũng có vẻ dữ tợn khác thường, nàng dùng một đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Ngưu Hàn Sơn nói: "Ngủ không nhiều ngày như vậy, biện pháp gì cũng không giúp ta nghĩ, ta chỉ muốn kéo hắn xuống nước!" Sau khi nói xong, nàng phun ra một ngụm nước bọt, Ngưu Hàn Sơn nhất thời không tra xét, nước miếng kia trực tiếp rơi xuống trên mặt hắn.

Ngưu Hàn Sơn lại muốn tiếp tục động thủ, bị Tống quản sự trực tiếp trấn áp thần hồn không thể động đậy. Mà lúc này, Tề Tố Trân đột nhiên điên cuồng xé rách y phục của mình, sau khi đem y phục xé ra lộ ra da thịt bên trong, chỉ thấy trên da thịt tuyết trắng của nàng phủ kín vết roi, đúng là bị ngược đãi.

"Ta chịu đựng nhiều ngày như vậy, hy vọng có thể cứu dược thảo trở về, còn ngươi, hôm nay đẩy ngày mai, ngày mai đẩy ngày kia, ngươi căn bản là không nghĩ tới giúp ta, ngươi ước gì dược thảo của ta chết hết!" Tề Tố Trân thê lương hét lên, "Ngưu Hàn Sơn, ngươi chà đạp ta, ta cũng sẽ không để ngươi dễ chịu!"

Tô Đình Vân trong lòng buồn nôn, Ngưu Hàn Sơn bề ngoài thoạt nhìn chất phác, chỉ là một nông dân bá bá, không nghĩ tới lại là một ác ôn như vậy, nhân phẩm quả thực quá kém.

"Ngươi làm như thế nào?" Tống quản sự đối với dây dưa tình cảm giữa bọn họ không có nửa điểm hứng thú, "Đều là không gian độc lập, ngươi làm sao tai họa dược điền của Ngưu Hàn Sơn?"

Tề Tố Trân ha ha nở nụ cười, cười đến mức không thẳng nổi eo, "Ta không biết a, ta không biết vì sao Phất Lan Thảo sẽ chết a, sẽ biến thành màu đen sẽ chết sạch, ta liền nghĩ có phải có sâu hay không a, hay là sâu bọ chúng ta không phát hiện được, cho nên ta đem Phất Lan Thảo sắp chết héo lau ở trên thân thể a, ta cũng chỉ là đánh cược một lần, nào ngờ được liền trúng đây này, ha ha ha..."

Nàng nói tới đây, trong mắt bỗng nhiên sáng lên, "Ngưu Hàn Sơn tới nơi này, nói không chừng nơi này cũng sẽ lây nhiễm, còn có, trước đó hắn đã xem qua Từ quản sự trong ruộng, Từ quản sự lại đi kiểm tra những dược điền khác, ha ha ha..."

Ai cũng không biết rốt cuộc là bị lây nhiễm như thế nào, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất...

Tề Tố Trân còn chưa nói xong, sắc mặt mọi người đều trở nên càng thêm ngưng trọng. Tô Đình Vân cũng không ngoại lệ, lúc này nàng vung tay lên, trực tiếp đuổi mấy người này ra ngoài, "Các ngươi đi ra ngoài, các ngươi ra ngoài trước, đừng tai họa đến Tử Mộc Hương của ta!" Nàng sức lực lớn, mấy người không kịp đề phòng thật sự bị nàng đẩy ra ngoài, đợi đến khi mọi người rời đi, Tô Đình Vân mới sốt ruột bắt đầu nhìn ruộng đất của mình.

Bạn đang đọc Tu Chân Thượng Tiên [Dịch] của Định Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.