Hạ Trần cảm thấy có chút khó hiểu, đó là ba mươi mẫu linh điền đấy, làm sao có thể tùy tiện giao cho người khác trông coi được.
Hứa nương tử thở dài.
Hóa ra, những năm qua, nàng một mình vừa phải chăm sóc nữ nhi Tiểu Vân, vừa phải quản lý nhiều mẫu linh điền như vậy, thật sự quá bận rộn.
Gần đây, võ công Vân Điệp Phi Châm của nàng đã đạt đến có chút thành tựu, nên nàng quyết định bán đi báu vật mà phu quân để lại, đến Tê Hà trấn thuê một cửa tiệm nhỏ, may vá sửa chữa y phục cho các tu sĩ.
Y phục của tu sĩ cao cấp, chủ yếu được dệt bằng linh tàm ti.
Linh tàm ti nhẹ như không, nhưng cực kỳ dai, không sợ mấy loại lửa thông thường, dùng để dệt thành y phục, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Nếu vẽ thêm trận pháp cấm chế lên đó thì sẽ trở thành pháp y, có thể chống lại nhiều loại pháp thuật công kích.
Giữa các tu sĩ, tranh đấu là chuyện thường ngày, pháp y cũng thường bị tổn hại, cần phải sửa chữa.
Cho nên, Phùng Y tượng trong Tu Tiên giới rất được trọng dụng.
“Ta đương nhiên sẵn lòng giúp Hứa nương tử trông coi ba mươi mẫu linh điền này rồi, chỉ là không biết một năm phải nộp bao nhiêu tiền thuê?” Hạ Trần hỏi.
Hứa nương tử suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một mẫu bốn mươi cân linh cốc đi, nếu gặp phải trùng tai thì có thể trừ bớt.”
“Vậy thì cảm ơn Hứa nương tử!”
Hạ Trần không do dự mà đồng ý, điều kiện này đã rất ưu đãi rồi.
Bình thường, một mẫu linh điền có thể thu hoạch được ba trăm cân linh cốc, trừ đi hai trăm cân nộp cho tông môn và bốn mươi cân tiền thuê của Hứa nương tử thì mỗi mẫu hắn vẫn có thể thu được sáu mươi cân linh cốc.
Ba mươi mẫu là một nghìn tám trăm cân!
Hơn nữa, linh điền của Hứa nương tử lại gần Thúy Vi sơn, chất lượng gần như đạt đến mức linh điền trung phẩm.
Thúy Vi sơn ẩn chứa một mạch linh khí cấp hai, linh khí nồng đậm.
Cho nên, càng đến gần sơn mạch thì phẩm chất linh điền càng tốt.
Nếu thời tiết tốt, thậm chí có thể thu hoạch được hai vụ trong một năm!
Hai vụ trong một năm là chỉ những cây trồng trên đất có thể chín hai lần trong một năm, thu hoạch hai lần.
Cây trồng ở đây không giới hạn ở cùng một loại.
Linh điền trung phẩm chứa nhiều dưỡng chất, tuy chưa thể khiến dạng linh đạo như Kim Châu Mễ chín hai lần trong một năm nhưng có thể trồng thêm một số linh thảo sau khi thu hoạch Kim Châu Mễ, như Thanh Linh Thảo, Phỉ Thúy Ngọc Qua…
“Nếu vậy, chúng ta ký kết hiệp nghị đi!”
Nói xong, Hứa nương tử trở về nhà lấy một tờ giấy vàng, trên đó ghi rõ các điều khoản, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị rồi.
Hạ Trần cầm lấy xem xét kỹ lưỡng, phát hiện không có vấn đề gì mới ký tên đóng dấu tay.
Hiện tại tuyết lớn bao phủ khắp núi, thời tiết khắc nghiệt, Hứa nương tử cùng nữ nhi quyết định đến mùa xuân mới chuyển đến Tê Hà thành.
Sau khi trở về nhà, Hạ Trần bắt đầu chuẩn bị cho vụ xuân năm sau.
Khai hoang ba mươi mẫu trung điền và mười mẫu hạ điền cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cần phải thông thạo nhiều loại pháp thuật như thuật Tiểu Vân Vũ thuật, Xuân Phong Hóa Vũ thuật để tưới tiêu.
Dưỡng Linh thuật, Tụ Linh quyết để nuôi dưỡng linh nhưỡng.
Phi Châm thuật, Canh Kim quyết để diệt trừ sâu bệnh.
Thôi Sinh thuật, Thảo Mộc thuật để ươm giống.
Xích Dương quyết, Hỏa Cầu thuật để tăng cường ánh sáng…
Nguyên chủ chỉ học được vài loại pháp thuật nhỏ Xuân Phong Hóa Vũ thuật hay Phi Châm thuật, khó khăn lắm nhập môn nên chất lượng Kim Châu Mễ trồng được luôn không tốt.
Hạ Trần quyết định trước tiên tu luyện Canh Kim quyết, nó có thể giúp tu sĩ tạo ra một chút kim lực trong cơ thể.
Linh mễ trong quá trình sinh trưởng, đôi khi gặp phải nhiều loại nha trùng, chúng sẽ ăn linh cốc, linh nông bình thường không thể làm gì được bọn chúng.
Trước đây, mười mẫu linh điền mà Hạ Trần trồng, chính là do loại nha trùng Đạo Xuân Tang này hoành hành nên mới khiến sản lượng linh cốc giảm sút, phẩm chất hạ xuống.
Mà sau khi tu luyện Canh Kim quyết, có thể đưa kim lực thẩm thấu vào linh cốc, diệt trừ nha trùng.
Hơn nữa, kim lực này còn có thể bám vào kim loại, như phi châm, liềm, kiếm… làm cho chúng sắc bén hơn, có thể nâng cao chiến lực của tu sĩ ở một mức độ nhất định.
Nguyên chủ không có công pháp tu luyện Canh Kim quyết, cần phải đến Ti Nông Điện mua.
Ti Nông Điện là một bộ phận quan trọng của Thiên Diễn Tiên Tông, tọa lạc trên Kim Hà sơn, cách Thúy Vi sơn hơn trăm dặm.
Bây giờ trời đông giá rét, tuyết lớn phủ núi, không thích hợp dùng Thần Hành Pphù.
Chong Chóng Tre là một đạo cụ phi hành không tệ, nhưng hiện tại hắn tu vi còn thấp, nếu bị các tu sĩ khác phát hiện thì khó tránh sẽ xảy ra nhiều chuyện rắc rối.
Không còn cách nào khác, Hạ Trần đến nhà Tôn lão đầu ở đầu thôn, dùng tám mươi linh tinh thuê một con Trúc Điểu.
Trúc Điểu từ linh trúc bện ra mà thành, dài hai mét, trên cánh trúc có những phù văn cấm chế đặc thù, có thể mang người phi hành.
Đây cũng là một trong số ít đạo cụ phi hành của tu sĩ cấp thấp.
Trúc Điểu của Tôn lão đầu đã có tuổi, thân chim đã chuyển sang màu vàng, ngay cả những phù văn đó cũng đã hơi mờ nhạt rồi.
“Hạ tiểu tử, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, nếu có vấn đề gì thì phải đền bồi thường đấy!” Tôn lão đầu bên cạnh liên tục nhắc nhở.
Đăng bởi | TieuThanhThanh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |