Đến lúc trăng treo trên đầu ngọn liễu, cuối cùng cũng kết thúc tu luyện.
Vẫn là cảnh giới Luyện Khí tầng ba, nhưng pháp lực đã tăng lên rất nhiều.
Hạ Trần hơi giãn ra hai tay, sau đó đi đến tủ trúc kiểm tra tình hình linh cao.
Hiện tại bầy Hồng Linh táo Mễ Cao đã phát triển mạnh, linh cao trưởng thành đã có hơn ba mươi cái, số lượng linh cao nhỏ thậm chí đã vượt quá năm mươi, có vẻ như có thể thu hoạch một phen.
Đúng lúc hắn chuẩn bị thêm cỏ chăn nuôi cho linh cao thì bỗng phát hiện trong lon đựng Tụ Linh Đan gần đó có vài cọng cỏ bị cắn nham nhở, giống như bị sâu cắn vậy.
Đi gần lại mới phát hiện một viên hạt châu tròn vo đang từ từ gặm nhấm một chiếc lá, tốc độ ăn rất chậm, không chú ý kỹ căn bản không thể phát hiện ra.
“Vậy mà thật sự có thể nuôi dưỡng đan dược!”
Hạ Trần kìm nén cuồng hỉ trong lòng, cẩn thận đặt viên đan dược vào lòng bàn tay.
Chỉ thấy một bên viên đan dược mơ hồ mọc ra ngũ quan, miệng giống như con sâu, bên trong đầy những mẩu lá nhỏ, vẫn đang nhai nhồm nhoàm.
Hạ Trần tim đập thình thịch, một viên Tụ Linh Đan ít nhất cũng trị giá năm viên linh thạch hạ phẩm, nếu thật sự có thể sinh sôi nảy nở đan dược, hình thành một bầy thì sau này sẽ không thiếu đan dược để tu luyện, dư thừa còn có thể mang đi bán.
Chỉ là mấy ngày sau đó, năm viên Tụ Linh Đan vẫn luôn ở trạng thái ăn cỏ, nghỉ ngơi rồi ngủ.
Trong lúc đó, thỉnh thoảng chúng cũng nằm lại với nhau giao phối, nhưng không có dấu hiệu mang thai.
“Chẳng lẽ đan dược này giống như tu sĩ, mang thai có chút khó khăn?”
Hạ Trần có chút nghi ngờ.
Nếu phu thê đều là tu sĩ thì tỷ lệ mang thai sẽ thấp hơn nhiều so với người thường, thường thì cảnh giới càng cao, mang thai càng khó.
Nhưng tương ứng, con cái của tu sĩ sẽ có linh căn rất cao.
Có lẽ đây cũng là quy luật của thiên địa, nếu không số lượng tu sĩ sẽ lan rộng như tế bào ung thư mất.
“Nuôi trước đi, dù sao cũng không thiếu cỏ chăn nuôi.”
Mấy chục hộp cỏ chăn nuôi do hệ thống phát ra đã bị ăn hết rồi, may mắn là có hạt giống cỏ chăn nuôi chuyên dụng có thể trồng.
Loại cỏ chăn nuôi này mọc rất nhanh, gieo hạt xuống đất không bao lâu đã nhú mầm xanh, giống như măng mọc sau mưa, một ngày một đêm đã cao hơn một thước.
Ngày hôm sau, Hạ Trần cầm một cái giỏ tre đựng vài cái linh cao rồi đến một ngôi nhà ở gần đó.
Đứng trước hàng rào gọi vài tiếng, liền nghe thấy tiếng “két” cửa mở.
“Hạ Trần ca ca, sao ca ca lại đến đây?”
Một tiểu nha đầu khoảng năm sáu tuổi khuôn mặt thanh tú, vô cùng đáng yêu đang vui vẻ chạy nhảy đến.
“Mang chút quà vặt cho muội đây!”
Hạ Trần cười hiền, đưa chiếc giỏ tre cho tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu cầm lấy giỏ tre, nhìn vào bên trong, lập tức reo lên sung sướng: “Là Hồng Linh táo Mễ Cao!”
Lúc này, một mỹ phụ nhân xinh đẹp từ trong nhà bước ra, dung mạo thanh tao, phong thái đoan trang, dáng vẻ diễm lệ, nhan sắc động lòng người, tuổi khoảng ba mươi, mái tóc đen được vấn gọn gàng thành một búi tóc đơn giản, nghiêng nghiêng rũ xuống bên chiếc cổ trắng ngần.
Nàng nhìn thấy giỏ linh cao liền vội vàng hỏi: “Trần ca nhi làm gì vậy?”
Hạ Trần cười đáp: “Còn phải cảm ơn Hứa nương tử đã cho mượn linh táo.”
Linh táo dùng để làm Hồng Táo Linh Mễ Cao trước đó chính là do Hứa nương tử trước mặt cho.
Ban đầu hắn định dùng linh tinh để mua, nhưng Hứa nương tử quá khách khí, trực tiếp tặng một nắm lớn.
“Chỉ là vài quả linh táo trong vườn thôi, đáng giá gì đâu?”
Hứa nương tử cười nhẹ, giọng nói trong trẻo, du dương dễ nghe.
“Linh cao này cũng do chính tay ta làm, chẳng đáng giá gì cả!” Hạ Trần khoát tay.
Hứa nương tử này là một quả phụ, phu quân của nàng trước đây là đệ tử ngoại môn của Thiên Diễn Tiên Tông, tu vi đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng bảy, có tiềm năng tiến vào nội môn.
Chỉ tiếc ba năm trước đây, trong một lần đi thám hiểm một bí cảnh, hắn đã bị yêu thú Hoả Vân Ưng giết chết.
Để lại Hứa nương tử và nữ nhi của nàng sống nương tựa vào nhau.
Vốn dĩ ở Tu Tiên giới, cuộc sống của quả phụ đã rất khó khăn, đặc biệt là một quả phụ xinh đẹp quyến rũ như nàng thì càng dễ thu hút sự chú ý của các tu sĩ khác.
Trừ phi nương tựa vào cường giả, tái giá với người khác.
Nhưng vị Hứa nương tử này lại có một người lòng dạ cao, không muốn tái giá.
Dựa vào thiên phú khá tốt, vậy mà lại trong vòng nửa năm sau khi phu quân mất đã kiên cường vượt qua đau thương mất mát, từ Luyện Khí tầng bốn đột phá lên Luyện Khí tầng năm.
Vùng hoang nguyên này, linh nông đông đúc, không có một ngàn cũng có tám trăm, nhưng tu vi phần lớn đều thấp kém, Luyện Khí tầng năm đã được xem là khá cao rồi.
Nhờ vào ba mươi mẫu linh điền mà phu quân của nàng để lại mà một mình Hứa nương tử nuôi con cũng đủ sống.
“Trần ca nhi chớ đi vội…”
Hạ Trần định quay người rời đi, nghe vậy liền dừng lại, không khỏi nhìn về phía mỹ phụ xinh đẹp.
“Không biết Trần ca nhi có rảnh giúp ta trông coi ba mươi mẫu linh điền kia không?”
“Trông coi linh điền? Hứa nương tử đây là vì sao?”
Đăng bởi | TieuThanhThanh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |