Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23

Phiên bản Dịch · 1199 chữ

Anh ta rời đi ba năm, mới đầu ngày nào Hứa Mộc Tình cũng xem điện thoại, cô cảm thấy Lâm Kỳ Phong chỉ đang giận dỗi mình, giống hệt như trước đây họ cũng từng giận dỗi nhau, một khoảng thời gian nữa Lâm Kỳ Phong sẽ đến tìm cô, sau đó làm lành với cô. Nhưng "một khoảng thời gian nữa" đã kéo dài một năm, Lâm Kỳ Phong chưa bao giờ gọi một cuộc điện thoại nào.

Hứa Mộc Tình hơi nản lòng nhưng cô vẫn chờ đợi. Tuy nhiên, cô cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì, chờ đợi để nói với anh ta rằng anh ta thật sự đã hiểu lầm sao? Nói với anh ta rằng cô không thể quên được anh ta sao? Hình như cũng không phải, chỉ là chờ đợi đã trở thành một thói quen, cô đã quen cô đơn một mình, không có cách nào để bắt đầu một mối quan hệ khác.

Bây giờ anh ta đã trở về, thậm chí còn mạnh tay can thiệp vào cuộc sống và công việc của cô. Mặc dù anh ta không nói gì nhưng cô hiểu được ánh mắt anh ta, giống như năm năm trước khi cô vừa mới tốt nghiệp đi làm ở công ty của anh ta, bị anh ta nhìn trúng và bắt đầu những tháng ngày theo đuổi cô. Khi đó, anh ta cũng nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng và kiên định như vậy, lúc đó bản thân cô ngây thơ luôn đắm chìm trong ánh mắt của anh ta.

Cô không thể buông tay như Lý Tranh bởi vì Lý Tranh có lẽ là là một mối tình đơn phương nóng bỏng, nhưng bản thân cô lại là mối tình đầu khó quên, mà đối tượng tình yêu của cô lại là một người đàn ông khiến người ta không thể từ chối, không thể nào quên được, để rồi sau ba năm xa cách, khi gặp lại cô vẫn cảm thấy không biết phải làm thế nào.

“Tan làm cùng nhau đi ăn, anh có chuyện muốn nói với em.” Hứa Mộc Tình ngơ ngác nhìn mẩu tin nhắn không rõ số điện thoại, rồi xoá đi.

Khi đến bãi đậu xe, cô chợt nhìn thấy Lâm Kỳ Phong đã đứng trước xe của mình.

“Để xe ở đây trước đi, ăn cơm xong anh đưa em về.”

“Vậy sáng ngày mai tôi đi làm bằng cách nào?”

“Anh không ngại đến nhà em đón em đi làm đâu.”

Lúc bị kéo vào trong xe, điều mà Hứa Mộc Tình suy nghĩ trong đầu là: Sao giọng điệu ngang ngược của tên này lại giống hệt Lý Tranh vậy chứ?

Lâm Kỳ Phong nhìn người phụ nữ lặng lẽ bên cạnh, cánh môi hơi cong lên: Hứa Mộc Tình vẫn giống hệt như năm năm trước, trông có vẻ như có thể nổi giận bất cứ lúc nào nhưng chỉ cần anh ta hơi ngang ngược một chút thì cô sẽ dịu dàng và lặng lẽ ngồi bên cạnh anh ta như một con thỏ nhỏ, suy nghĩ này khiến anh ta giữ vững niềm tin nào đó trong lòng mình.

“Lâm Kỳ Phong, anh đang theo đuổi tôi sao?”

“Ơ, em trở nên thông minh như vậy từ lúc nào thế? Nếu em nghĩ như vậy, thật ra cũng không phải là không thể.”

“Lâm Kỳ Phong, anh biết rồi thì phải, tôi đã kết hôn rồi. Chúng tôi cũng không định huỷ bỏ hôn ước gì đó, phá hoại hôn nhân của quân nhân là phải ngồi tù đấy.”

“Đầu gỗ nhỏ, anh xin lỗi, là anh trở về muộn rồi.” Lâm Kỳ Phong dừng xe ở bên đường và nghiêm túc nhìn Hứa Mộc Tình.

Đầu gỗ nhỏ là tên thân mật lúc anh ta nuông chiều cô nhất, Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lâm Kỳ Phong, trong mắt anh ta có sự hối hận, tình cảm nồng nàn và cả thứ mà cô không muốn nghiên cứu kỹ.

"Lâm Kỳ Phong, đi ăn cơm thôi, tôi đói rồi."

"Em muốn hỏi anh điều gì không?" Chiếc xe khởi động lần nữa, người đàn ông nhẹ nhàng hỏi.

Không nhận được câu trả lời của Hứa Mộc Tình, Lâm Kỳ Phong bắt đầu tự giải thích: "Hồi đó công ty bên Mỹ xảy ra một vài chuyện cần anh đi giải quyết, vì vậy anh đã đi ngay vào đêm Giáng Sinh. Lúc đó Tề thị đã giúp đỡ bọn anh rất nhiều, vì vậy lần này trở về nước, Tề thị có khủng hoảng nên anh phải giúp đỡ họ. Khi bắt đầu hôn ước bọn anh đã nói trước rằng sẽ hủy bỏ hôn ước sau khi giải trừ khủng hoảng. Lúc đó anh gọi điện thoại cho em là vì muốn chọc tức em. Anh cũng muốn biết rằng trong lòng em còn có anh không. Nhưng nếu biết trước rằng làm vậy sẽ khiến em kích động kết hôn với người khác thì anh tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy. Anh cứ tưởng rằng em cũng giống như anh, sau khi cảm nhận được tình yêu đó, trong tim sẽ không còn chỗ cho người khác nữa…"

Hứa Mộc Tình ngồi trên giường và nhìn chiếc nhẫn bạch kim trong chiếc hộp trên tay, đồ trang trí là một viên xúc xắc nhỏ bé, có thể nhìn thấy rõ ràng các dấu chấm ở mỗi bên, người đàn ông đó nói với cô rằng: "Anh cầm nó ngồi trong nhà hàng chờ đợi em cả đêm vào hôm Giáng Sinh, lòng bàn tay đổ mồ hôi cả đêm, anh muốn cầu hôn em, sau đó đưa em đến nước Mỹ, nhưng em lại không đến… Anh cứ chờ đợi em mãi, anh tự nhủ với bản thân rằng chắc chắn em sẽ đến, nhưng mãi đến khi nhà hàng đóng cửa mà em vẫn không đến… Lúc đó anh cảm thấy tấm lòng của anh đã bị em ném đi như thức ăn thừa vào trong thùng rác. Khi ở Mỹ, ngày nào anh cũng nghĩ về em, anh tự hỏi mình rằng liệu em có không màng tới bản thân mà đi tìm anh giống như tìm Lý Tranh không, nghĩ rằng cho dù em chỉ gọi cho anh một cuộc điện thoại thì anh cũng sẽ không tức giận với em nữa, nhưng không có gì hết. Anh oán trách em và cũng oán trách bản thân mình, nhưng không có ngày nào là anh không nhớ đến em. Bây giờ anh đã trở về, anh muốn buông bỏ những chuyện trước đây và bắt đầu lại từ đầu với em. Anh không quan tâm đến việc em đã kết hôn, anh biết rằng đó là lỗi của anh. Nhưng em xem, em kết hôn vội vàng vì một câu nói của anh, điều này có nghĩa là em vẫn quan tâm đến anh phải không? Em bằng lòng buông bỏ tất cả và bắt đầu lại từ đầu với anh không…"

Bạn đang đọc Từ Mối Tình Đầu Đến Chiếc Váy Cưới của Tiểu Bố Ái Cật Đản Thát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.