Chương 27
"Tôi tiếp quản công ty, cô cho rằng tôi tiếp quản những gì? Mấy ngày nay tôi đang xem thông tin của các nhân viên chủ chốt của công ty."
"Vậy vì sao vừa nãy anh lại không nhận ra tôi?"
"À, chẳng phải là cô trẻ tuổi xinh đẹp hơn trong ảnh nên tôi mới không nhận ra sao."
Hứa Mộc Tình đang dương dương tự đắc với câu khen ngợi của Tề Sâm Vũ, chỉ nghe thấy anh ta lại nói tiếp: "Huống hồ cô cũng không chào hỏi tôi, chẳng lẽ muốn tôi không ngại học hỏi người dưới sao?"
"Đúng là mở mang tầm mắt, hóa câu không ngại hỏi người dưới được giải thích như vậy."
"Chúng ta nói chuyện chính nhé, cô cảm thấy quyển sách đó viết thế nào?"
"Hóa ra thảo luận về cuốn tiểu thuyết đam mỹ nóng bỏng là chuyện đứng đắn. Nói thế này nhé, người có thể viết được cuốn sách như vậy, hoặc là có trí tưởng tượng vô cùng phong phú, hoặc là nhiều kinh nghiệm thực chiến rất đáng sợ." Hứa Mộc Tình vừa nói vừa nhìn Tề Sâm Vũ với ánh mắt sâu xa.
"Trí tưởng tượng vô cùng phong phú ha. Vậy có thể xuất bản được không?" Tề Sâm Vũ sờ cằm hỏi.
"Nếu xuất bản chính quy thì chắc là không được, nhà nước có quy định rất nghiêm ngặt về khía cạnh này. Nhưng anh có thể đến Taobao để tìm ISBN(*) cho không chính quy." Hứa Mộc Tình thầm nghĩ rằng anh ta cứ nói là mình có nhiều kinh nghiệm thực chiến không được sao, còn nói trí tưởng tượng phong phú nữa chứ, xấu hổ gì chứ.
(*) ISBN (viết tắt của International Standard Book Number, Mã số tiêu chuẩn quốc tế cho sách) là mã số tiêu chuẩn quốc tế có tính chất thương mại duy nhất để xác định một quyển sách. Hệ thống ISBN được tạo ở Anh năm 1966 bởi các nhà phân phối sách và văn phòng phẩm W H Smith cùng bạn bè,[1] ban đầu được gọi là Standard Book Numbering (mã số tiêu chuẩn cho sách) hay SBN. Sau đó được công nhận quốc tế theo tiêu chuẩn ISO 2108 năm 1970.
"Được, quả nhiên là vẫn có triển vọng gì."
"Giám đốc, thật ra không nhất định phải xuất bản mà, tôi biết những người như các anh khá nhạy cảm, thích viết lại những chuyện này như nhật ký, cũng muốn cả thế giới hiểu được tình yêu của các anh, vì vậy muốn xuất bản để có nhiều người chúc mừng các anh hơn. Thật ra không cần thiết phải như vậy đâu, bản thân cảm thấy hạnh phúc là đường, cần gì phải để người qua đường nhìn thấy, dẫn đến tranh cãi chứ."
"Ơ, khoan đã, biên tập Hứa, có phải cô hiểu lầm gì về tôi không? Lời nói của cô lạ lùng quá, không phải cô tưởng tôi là người đồng tính đấy chứ?"
"Giám đốc, anh cứ yên tâm, tôi rất kín miệng!" Hứa Mộc Tình làm động tác kéo khóa miệng: "Những lời không nên nói, tôi tuyệt đối sẽ không để người thứ ba nghe thấy!"
"Vì sao cô lại cho rằng tôi rất giống người đồng tính vậy?" Tề Sâm Vũ khoanh tay trước ngực, vô cùng thích thú nhìn Hứa Mộc Tình.
"Ừm." Hứa Mộc Tình đánh giá Tề Sâm Vũ một lúc: "Lần này tốt thật sự không phân biệt được anh là công hay thụ."
"Hứa Mộc Tình, vì sao người viết truyện đam mỹ nhất định phải là gay?" Người đàn ông hạ hai bàn tay đang bắt chéo xuống và gõ ngón trỏ lên mặt bàn.
Bây giờ đến lượt Hứa Mộc Tình im lặng, đúng vậy, giám đốc tuấn tú lịch sự, nếu là công thì dường như hơi dịu dàng. Nếu là thụ, rõ ràng trông anh ta rất nam tính, mặc dù trông hơi trẻ tuổi. Huống hồ, cũng không có người nào quy định rằng trai thẳng không được viết truyện đam mỹ…
"Hơn nữa, Hứa Mộc Tình, hình như tôi chưa từng nói rằng cuốn tiểu thuyết đó là do tôi viết thì phải." Tề Sâm Vũ cầm bánh nướng lên gói vài lát thịt và nhét vào cái miệng hơi há ra vì ngạc nhiên của người phụ nữ.
Khoảng chín giờ rưỡi, Hứa Mộc Tình nhận được điện thoại của Lý Tranh.
"Hứa Mộc Tình, em đã ngủ chưa?"
"Ừm, em ngủ được một lúc rồi. Em vừa mơ thấy mình đang ăn dưa hấu một cách điên cuồng. Năm năm trước em mơ thấy mình ăn dưa hấu điên cuồng và kết quả là đái dầm, vì vậy lúc nãy lại mơ thấy nên giật mình tỉnh giấc. Bây giờ em đang chơi game, không ngủ được nữa."
"Hứa Mộc Tình, em quả nhiên không phải là một bạn học nữ không có câu chuyện. Anh đang trực đêm ở bệnh viện, đang định ngủ trên giường nhỏ một lúc."
"Đúng là đáng thương. Lý Tranh, làm sao bây giờ, em muốn ăn dưa hấu, rất muốn ăn, muốn ăn vô cùng luôn…"
"Không sợ đái dầm sao? Anh không ngại ngủ trên chiếc giường có dấu vết của giấc mơ của em."
"Anh là bác sĩ đấy nhé, lại dùng từ lung tung!"
"Hơn nữa, bà dì của em đã đi chưa? Ăn dưa hấu là tính lạnh, không tốt cho cơ thể."
"Đi rồi đi rồi, hết từ hôm qua rồi. Này, Lý Tranh, tối nay em đã cắt tóc ngắn rồi! Chúng ta gọi video nhé, em cho anh xem."
"Ừ, được, dù sao thì anh cũng đang thấy chán."
Không lâu sau, Lý Tranh nhìn thấy Hứa Mộc Tình trông giống như con sóc chuột nhỏ với mái tóc ngắn. Phải nói thế nào nhỉ, với đôi mắt to sáng long lanh, trông cô giống như một con vật nhỏ thuần khiết. Rõ ràng là tóc ngắn nên đáng ra trông rất già dặn, nhưng khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay nhìn thế nào cũng giống sinh viên, Lý Tranh đột nhiên cảm thấy rung động.
Đăng bởi | tudue1810 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |