Mai
Tí tách...Tí tách...Tí tách
Hạt mưa từng đợt trút nước xuống thành phố, những tia nước bắn lên ánh đèn loè loẹt .
Gió thổi mạnh, cuốn theo những hạt mưa li ti, tạo thành một màn sương mù dày đặc che phủ cả không gian.
Trên những con phố tấp nập, vạn người hối hả di chuyển, toà nhà cao chót vót như đâm thẳng tận trời đêm.
Trong một con hẻm nhỏ, vắng vẻ, hiện ra thân ảnh bóng người .
Một nam nhân trẻ, tóc đen dài búi cao, thân mang cổ trang bạch y, ánh mắt xa xăm nhắm lại, mặc cho những hạt mưa thấm vào quần áo tóc tai .
Khác với hai lần trước đi vào ảo cảnh, Mạc Thần chỉ đành mỉm cười mà tận hưởng phút dây trong này.
" Ảo cảnh lần này là Địa Cầu?" Mạc Thần phấn khởi trong lòng.
Hắn loé lên ý nghĩ cất giữ bấy lâu nay,siết chặt tay muốn thử một lần, một loại khao khát mà từ khi hắn nằm viện không thể thực hiện.
Nghĩ là làm Mạc Thần nhấc chân chạy trên làn đường, hắn chạy thật nhanh, chạy hết tốc lực.
Những người đi đường nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, ai ai cũng tự hỏi tên nhóc này có bị bệnh không?
Mạc Thần đương nhiên không quan tâm, hắn chỉ liên tục chạy và cảm nhận cái cảm giác khi có thể tự dùng đôi chân của bản thân bước đi.
Khi còn nằm trong bệnh viện vì thân thể dính bách bệnh suy yếu trầm trọng mà hắn không thể tự bước đi ra ngoài.
Nay ảo cảnh tuy ảo nhưng hắn nhất định sẽ tận hưởng trọn vẹn khoảng khắc này.
Mạc Thần tự hỏi hắn đã chạy bao lâu, bao xa, đến khi thân thể có chút mệt mỏi,phút chốc liền dừng lại.
" Cơ thể này?!! " Mạc Thần như phát hiện điều kì lạ trên cơ thể.
Như muốn chắc nịch suy nghĩ trong lòng, Mạc Thần cắn cắn vào ngón tay, máu bên trong ứa ra không có dấu hiệu hồi phục như bằng chứng hắn đã đúng.
Đúng lúc này, một thiếu nữ tay cầm kéo ngây người trước hành động của hắn, nàng lấp bấp khó nói thành lời, ánh mắt quái dị khó mà chấp nhận.
Bốn mắt va đập vào nhau, Mạc Thần phát hiện xung quanh không một bóng người, hắn giờ mới để ý đã chạy xa đến vậy sao?
" Chào" Mạc Thần cười gượng.
" Ngươi có bệnh? " Thiếu nữ từ đầu chứng kiến tên này ăn mặc khác người khi không chạy giữa trời mưa, sau đó lại điên khùng tự cắn ngón tay.
Nếu nói hắn phủ nhận không có bệnh thì nàng chính là có bệnh.
Bệnh của nàng là tin tưởng một tên có bệnh tự cắn ngón tay phủ nhận không bệnh.
Mạc Thần chú ý phía sau nàng một tiệm cắt tóc ánh đèn mập mờ cũng đoán ra thiếu nữ này là nhân viên tại đây.
" Ta tới đây để cắt tóc" Mạc Thần nói.
" Ngươi!! 12 giờ đêm còn cắt tóc?!! " Thiếu nữ không thể nói tên này không những có bệnh mà còn là bệnh nặng.
Là ai? Là ai đã để tên này thoát khỏi nhà thương điên?
Cảm giác sự việc càng ngày leo thang, Mạc Thần không biết vị thiếu nữ này có đang nhầm lẫn gì không, hắn cố gắng giải thích:
" Cô nương có sự nhầm lẫn ở đây, không phải như ngươi nghĩ đâu"
" Ta tên Mạc Thần, ta hoàn toàn bình thường, ta không có bệnh "
Thiếu nữ nào tin lời nói của hắn, nàng cố gắng bình tĩnh lại sau đó cố gắng liên hệ phía nhà thương điên gần nhất ở đây.
Mạc Thần giật bắn người hoảng hốt liền cố gắng khuyên nhủ:
" Đại cô nương tha ta đi, ta thật sự không có bệnh mà, nếu ngươi làm vậy chính là hại chết ta a.."
Thiếu nữ mặc lời nói, cố gắng liên lạc với phía nhà thương điên, nếu không vác tên này nhanh thì sẽ có hoạ lớn.
" Moá..." Mạc Thần hết nói nổi, cố gắng tiến lại gần giải thích cụ thể cho nàng.
" Ngươi đứng im đó, đừng lại gần ta" Thiếu nữ vừa lùi vừa cảnh cáo hắn.
Mạc Thần trong lòng thầm mắng nữ nhân này không phải là có bệnh đấy chứ? Muốn giải thích thôi khó khăn đến vậy sao?
" Xin hỏi, có phải nhà thương điên không?" Thiếu nữ bắt máy nói.
Mạc Thần phút giây này thật sự bị doạ sợ, nếu hắn vào nhà thương điên chắc chắn khó thoát ra.
Hắn cố gắng rướn người bắt lấy thiết bị liên lạc của nàng. Bỗng, một bước chân sơ sẩy, Mạc Thần không để ý đến mặt đất trơn trượt, kết quả là vồ ếch một cú giáng trời, thân thể gần dán chât xuống đất như cá mắc cạn.
Hắn cố gắng điều chỉnh tư thế, theo phản xạ có điều kiện cánh tay nhanh chóng bắt lấy một điểm tựa để giữ cân bằng.
" Phù , doạ chết ta" Mạc Thần thở phào nhẹ nhõm cứ tưởng sẽ ngã sấp mặt.
Nhưng mà, cánh tay hắn theo phản xạ lại chụp lấy một vật gì đó mềm mại và đàn hồi, cảm giác khi sờ thật sự rất vừa tay.
Mạc Thần ngây người, mặt hắn cứng đờ như tượng đá . Hắn từ từ cúi đầu nhìn xuống, thì ra bàn tay của hắn đang đặt trên...gò bông đảo của thiếu nữ.
" Ngươi..." Thiếu nữ giận dữ quát lên , hai má nàng đỏ bừng như lửa đốt.
Chỉ thấy nàng nhấc chân lên cao, nóng giận mất khôn, không cần nghĩ ngợi liền tung một cước nhanh như chớp giật thẳng vào tên hỗn đản này.
Một cước này của nàng uy mãnh như vậy, thật sự là muốn đánh nát xương sọ, hắn tự hỏi trên đời này liệu có nữ tử nào mạnh như nàng ?
Bốp...
Mạc Thần trúng trọn một cước vào mặt, đầu óc xoay vòng như chong chóng, thấy được cả vì sao. Cú đá mạnh mẽ khiến hắn bay ngược ra sau, hai mắt tối đen, hàng lông mày chập chờn bất tỉnh.
...
Chíp...Chíp...Chíp
Tiếng chim hót cất lên, ánh nắng chiếu rọi khe cửa sổ, hàng lông mày khẽ cau lại, từ từ mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn.
Đầu óc mơ màng choáng váng trước diễn biến đêm qua thật khiến hắn kinh hãi trước lực đá của nàng.
" Đau chết ta mất" Mạc Thần ôm đầu đau đớn, cố gắng đảo mắt quan sát tình hình.
Chỉ thấy quanh đầu hắn được băng bó gạt vải trắng xung quanh, bộ đồ bạch y vẫn còn, hoàn toàn không có dấu hiệu ướt sũng từ nước mưa.
Thiếu nữ ngày hôm qua thật sự quá mức khó bảo, một cước của nàng thật khiến hắn ê ẩm cả đầu như sắp nứt tới nơi.
Mạc Thần cố gắng nhìn ngang dọc trái phải thì phát hiện bản thân đang trong căn phòng bốn bức tường vây xung quanh, riêng có một cửa sổ và một cánh cửa gỗ duy nhất.
Căn phòng nhỏ, bốn bức tường được sơn màu trắng toát , không có bất kỳ vật trang trí nào, nhưng lại đầy đủ nội thất bên trong.
" Đây là đâu? " Mạc Thần lẩm bẩm, giọng khàn đặc vì khô cổ.
Ảo cảnh lần này khác với hai lần trước hoàn toàn khiến Mạc Thần tự hỏi rốt cuộc tại sao những ảo cảnh này lại xuất hiện bên trong tâm trí hắn.
" Liệu ta có gặp lại con quái vật kia không? " Mạc Thần ớn lạnh nhớ lại con quái vật mình đầy xúc tua kia, ánh mắt hoàng kim tựa đế vương, cao ngạo khó khuất phục.
Kẽo kẹt...Kẽo kẹt
Cảnh cửa gỗ đột ngột mở ra khiến Mạc Thần bất ngờ giật mình.
Một thiếu nữ vận bộ váy trắng tinh khôi bước vào, khuôn mặt nàng thanh tú, đôi mắt phượng dài, trên người toát ra vẻ mộc mạc thanh tao.
" Ngươi đã tỉnh rồi sao?" Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như tiếng chuông bạc, nhưng lại mang giọng điệu cảm giác như mang tội.
Nhìn người thiếu nữ đi vào sắc mặt Mạc Thần đại biến đương nhiên đây là nữ nhân tối hôm qua đá thẳng vào đầu hắn .
" Ta còn sống trước cú đá của ngươi liệu có còn được đền bù?" Mạc Thần mỉm cười nói.
" Ngươi...Đây là muốn ăn thêm cước? " Thiếu nữ phút chốc không còn ở trạng thái hiền diệu, lửa giận đùng đùng, tên hỗn đản này tối qua đã dám chạm vào ngực nàng còn muốn bồi thường?
" Được rồi, tha ta đi đại cô nương, là ta có lỗi với ngươi trước" Mạc Thần dơ tay xin hàng, nếu ăn thêm một cước nữa hắn tin bản thân sẽ ngủm trong ảo cảnh mất.
" Hừ...coi như ngươi biết chừng mực" Thiếu nữ hất cằm cao ngạo.
Mạc Thần thở phào nhẹ nhõm nếu nhây thêm xíu nữa thôi sợ rằng nàng ta nhất định hành hắn chết mất.
" Có thể cho ta biết hiện tại ta đang ở đâu không? " Mạc Thần hỏi.
" Hửm , ở đây là xxx , ngươi còn không biết sao? " Thiếu nữ khó hiểu trả lời hắn.
" Hả ? Ngươi nói lại xem nào, ở đây là đâu? " Mạc Thần ngạc nhiên hoàn toàn không nghe được thông tin mà nàng nói.
" Ta đã bảo ở đây là xxx , ngươi rõ chưa? " Thiếu nữ nhắc lại.
Mạc Thần sốc, hắn hoàn toàn không thể nghe được địa chỉ cụ thể mà nàng nói, mặc dù biết ở đây là Địa Cầu nhưng hắn không thể nào xác định được đây là khu vực nào của Địa Cầu.
Dường như ảo cảnh đang tác động đến loại thông tin này, hắn hoàn toàn không được phép biết về địa điểm cụ thể.
" Ngươi có thể cho ta biết tên không? " Mạc Thần hỏi.
" Nguyễn Mai là tên ta" Nguyễn Mai tự giới thiệu, nàng không biết tên này đột ngột đang suy tính cái gì?
Mạc Thần vuốt cầm, ít nhất hắn vẫn có thể biết được tên của những người bên trong ảo cảnh, có lẽ hắn cần khám phá bên trong mới có thể thoát ra ngoài.
" Ta gọi Mạc Thần, chào ngươi Nguyễn Mai" Mạc Thần gượng dậy, bắt tay chào nàng.
Nguyễn Mai khi không thấy hắn bắt tay chào lại càng khó hiểu, nhưng nàng vẫn bắt tay với hắn .Tình huống này càng khiến nàng có cảm giác hơi khó coi cứ như xuyên về cổ đại.
...
Mạc Thần sau khi trò chuyện cùng nàng cũng hiểu rõ hơn một chút về Mai.
Nguyễn Mai nàng hiện đang làm tại một công việc thợ cắt tóc, cha mẹ nàng không may mất sớm, chỉ còn ông bà vẫn còn sống, thường ngày nàng sử dụng số tiền làm ra gửi về quê nhà.
Nơi cả hai đang đứng chính là căn nhà diện tích khá nhỏ lúc còn sống cha mẹ nàng để lại.
" Lúc tối qua, ngươi thật sự gọi nhà thương điên sao?" Mạc Thần hỏi.
" Khụ...khụ, đúng là ta đã gọi, nhưng sau khi ngươi bị ta đá trúng, ta liền tắt máy " Nguyễn Mai nhớ lại đêm qua quả thật nàng có chút bạo lực.
Mạc Thần nhẹ nhõm trong người ít nhất nàng ta không kêu gọi nhà thương điên tới bế hắn đi.Mặt khác Mạc Thần lại vô cùng biết ơn Mai khi dìu dắt hắn về phòng nàng, còn không hắn sẽ ở ngoài trời lạnh mà chết.
" Tối qua ngươi mang ta về ? " Mạc Thần hỏi thêm.
" Đúng, lúc đó đã khuya, ta phải mệt mỏi lắm mới mang ngươi về " Nguyễn Mai cử động xương khớp với dáng vẻ mệt nhọc.
Mạc Thần cũng không hỏi gì thêm, chỉ cảm thấy thán phục nữ nhân như Mai thật sự quá mức mạnh mẽ.
Xứng đáng là một nữ cường nhân...
...
Sau khi lớp vải thô ráp trên đầu được gỡ bỏ hoàn toàn, Mạc Thần thở phào nhẹ nhõm, tâm tình theo đó cũng thả lỏng đôi phần.
May mắn thay, đầu hắn vẫn còn nguyên vẹn, không đến nỗi nát tan như quả dưa hấu trước một cước uy lực của Mai.
Bất quá, hiện giờ bản thân rơi vào thân xác phàm trần, không có sự hộ thể của Linh lực, chẳng khác nào một con người trần tục yếu đuối, sao có thể chống lại những đòn mang tính sát khí kia chứ.
Thậm chí không những Linh Tu mà Thể Tu và Hồn Tu hoàn toàn biến mất.Ảo cảnh này rốt cuộc là muốn hắn phải làm sao để thoát ?
" Tuệ Nhi nàng có ở đó không?" Mạc Thần muốn lay động tiểu cô nương ngáy ngủ này.
Vẫn như lần ảo cảnh đầu tiên hoàn toàn không có sự xuất hiện hay trợ giúp nào từ nàng.
" Ngươi mang trang phục này đi ra ngoài sao?" Nguyễn Mai nhìn hắn vận cổ trang hỏi.
Mạc Thần cũng nhìn lại bản thân quá mức khác biệt nên gãi đầu cười khổ, dẫu sao đây là thời hiện đại nên phải ăn mặc đúng thời đại mới phải lý.
" Nếu thế ngươi nên về nhà thay đồ đi" Nguyễn Mai nói.
Để một nam nhân ở trong nhà nàng quá lâu không may sẽ bị người khác dòm ngó nghi ngờ a...
" Thật ra...ta... không có nhà " Mạc Thần còn không biết ở đây là đâu làm sao khẳng định ảo cảnh này có tồn tại gia đình hắn hay không?
" Cái... Vậy ngươi lấy bộ đồ này đâu ra? " Nguyễn Mai không tin, bộ trang phục mà tên này mang nhiều nhất là rất đắt tiền.
Mạc Thần câm nín như tờ, hắn cố gắng động não tìm ra cái cớ phù hợp.Sau một hồi lâu, Mạc Thần mới nghĩ đến ý tưởng điên rồ :
" Thật ra không phải là ta không có nhà, chỉ là hiện tại căn nhà đó ta đã bán để trả hết nợ "
" Còn bộ đồ cổ trang này là ta tối qua đang thử vai diễn viên quần chúng trong phim trường...Tiếc rằng, ta đã trượt vai diễn này nên tối qua mới làm điều ngốc nghếch."
Nguyễn Mai nghe hắn nói vậy không ngờ được trên đời lại có người còn khổ hơn cả nàng, ngay cả thử vai quần chúng cũng trượt thì làm sao hắn cả đời lên vai chính?
Mai suy nghĩ một hồi, liền nhớ ra bản thân nàng không phải không có trang phục cho nam. Nàng dặn hắn đứng đợi còn bản thân đi tìm.
Mạc Thần không tránh khỏi tò mò đành rón rén theo sau.
Phía sau nhà Mai, một nhà kho cũ kỹ dính đầy bụi bẩn, nắm tay cửa rỉ sét như thể chục năm không hề chạm qua vậy.
Nguyễn Mai nàng mở cửa bước vào đã thấy khói xám nghi ngút, làm nàng ho sặc sụa cuống quýt, từ ngoài nhìn vào trong thấy rõ hàng chục thùng cát tông xếp chồng chất.
" Mạc Thần, ngươi tới đây" Nguyễn Mai hét lên gọi hắn.
Mạc Thần phía sau liền xuất hiện , từ bên trong thùng cát tông . Mai đưa cho hắn một bộ trang phục quần áo dành cho nam, kích cỡ khá rộng rãi, duy nhất trang phục rất sạch sẽ không nhiễm bụi.
" Ta cho ngươi mượn, ngày sau có tiền trả ta " Nguyễn Mai nói.
" Cảm ơn " Mạc Thần ríu rít đa tạ nàng.
Truyện Tu Tiên Dựa Vào Vận Đào Hoa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | yy80553559 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 42 |