Xuyên
Hà Thành
Công ty XPD
Tại một bàn làm việc của Công ty…
Tiếng lách cách từ bàn phím máy tính vẫn vang lên, giờ đã là 2 giờ sáng, một nam giới vẫn ngồi ở bàn làm việc. Hắn – Tiếu An
Tiếu An hay thường gọi là Tiếu, hắn sinh ra ở một vùng quê bình thường nơi đất huyện thị gần sát với các thành phố lớn, lớn lên trong thời đại mới của thế kỷ 21.
Sau thời niên thiếu hồn nhiên, theo thời kỳ chuyển giao của Công nghệ thông tin và văn hóa, Tiếu An theo học Trường Công nghệ Kỹ thuật Hà Thành, chuyên khoa kỹ thuật quân sự - khoa chuyên học tập về các loại vũ khí, cách sản xuất, chế tạo và sử dụng. Nghĩ rằng cuộc sống đã vật đổi sao rời.
Nhưng có lẽ ông trời không cho ai tất cả mọi thứ, thích thử thách con người, ngay khi tốt nghiệp ra trường với tấm bằng trong tay, Tiếu An được điều động làm việc tại văn phòng Công ty XPD, Công ty chuyên nghiên cứu về vũ khí. Dù học chế tạo nhưng có lẽ đó mãi chỉ là lý thuyết, từ thời điểm đi làm hắn chỉ làm nhân viên văn phòng, sáng đọc báo, pha cà phê, chiều lê la vài chỗ, tối tăng ca. Cuộc sống công việc thật nhàm chán, khác biệt hẳn với suy nghĩ cuộc sống sau này của hắn từng nghĩ tới.
Hôm nay là ngày thứ n hắn tăng ca, chẳng có mống nào của Công ty ở lại. Nhìn màn hình máy tính vẫn mãi là đống bản vẽ và các tài liệu, hắn chưa hiểu sao hắn có thể làm việc lâu như thế. Uống ngụm cà phê từ cốc mới pha, hắn đặt cốc cà phê xuống bàn, ngửa ra ghế duỗi lưng cho thoải mãi, xoay vài vòng ghế cho đầu óc đỡ căng thẳng.
Đẩy gọng kính, kéo ghế sát bàn làm việc, hai tay chống lên cằm, nhìn vào màn hình máy tính, Tiếu An ngủ lúc nào không hay. Rồi, cái gì đến cũng sẽ đến…hắn gục xuống bàn, cốc cà phê bên cạnh, ổ điện tiện lợi để cắm sạc cạnh bên…. Mọi thứ đến như một cuốn tiểu thuyết giả tưởng…
Tin tức từ TVT 24.
Trên màn hình cao cấp tại Quảng trường Bình An
“Đưa tin từ báo Dân trí, ngày hôm qua ngày 4/4 tại Công ty XPD, một vụ chết người chưa rõ nguyên nhân đã xảy ra. Nạn nhân là một nhân viên thuộc phòng thiết kế chiến lược. Nguyên nhân ban đầu được xác định….” - Tiếng vang vanh vảnh của Biên tập viên từ kênh truyền hình.
Tại một nơi nào đó không phải Trái đất
Một ngôi thành có người sinh sống, khá là đông,
Trời tối, không sáng lắm,
Tại một ngõ hẻm nhỏ của cái thành vừa nói ở trên
Một tên ăn mày vạ vật đang nằm ở góc tường, bên cạnh là đống rơm của một quán trọ khá lớn. Nếu có ai đi qua đây nhìn lại thì chắc có lẽ sẽ nghĩ tên ăn mày này đang vạ vật vì trải qua một ngày ăn xin, nhưng nếu để ý thì thực sự hắn đã chết. Nhân sinh vô tình.
Trời không mưa, nhưng bỗng trên trời có tiếng sấm “đùng” một cái. Dân chúng xung quang cũng phải ngoảnh lên trời xem có hiện tượng gì. Giữa thanh thiên bạch nhật lại có tiếng sấm trời, chuyện chẳng lành.
“Trời sắp mưa rồi” - tiếng người bán hàng rong đang thu dọn để về sau một ngày làm việc.
Mọi người xung quanh chân cũng như lắp thêm trợ lực, mọi thứ trở nên nhanh và vội vàng hơn. Ai ai cũng vội thu dọn đồ, ai cũng vội đi về nơi chốn, về nhà do sợ trời mưa. Trên cung đường đang vội vã mọi người ấy, có một lão đạo sĩ râu, tóc bạc trắng, trên người mặc một bộ áo bào đạo gia, tay cầm phất trần. Bên cạnh lão là một thiếu niên tuổi tầm 12,13 đang đi theo.
Hai người, một già, một trẻ cứ thế bước đi theo hướng về phía trước như một khoảng không bất định, không ai nói với ai câu gì. Đi được khoảng năm, sáu trăm mét, Lão đạo sĩ và thiếu niên dừng lại trước cửa một ngôi nhà nhìn như dịch quán. Trên cửa có một bảng hiệu viết: Lương Thiện trạm. Thiếu niên bước trước lão đạo sĩ một bước, dùng tay đẩy một cánh cửa bên phải, rồi cúi người đưa tay chỉ vào cửa ý mời lão đạo sĩ vào trước. Lão đạo sĩ gật đầu, rồi bước vào dịch quán. Thiếu niên thấy lão đạo sĩ đã vào, cũng bước vào theo sau đó và tiện tay đóng cửa. Lão đạo sĩ đi thẳng vào, đến sân rộng là trung tâm của dịch quán thì rẽ trái, không quên phẩy tay với thiếu niên, thiếu niên hiểu ý cũng cúi người ý kính chào rồi di chuyển sang phải theo hướng ngược lại. Thiếu niên đi theo lối nhỏ, ra lại phía sau khu nhà của dịch quán. Đi theo lối nhỏ bằng đá ghép, thiếu niên đến trước một nhà nhỏ tại vườn cây. Dùng tay đẩy cửa, đi vào nhà nhỏ.
Trong phòng đơn sơ, chỉ có một giường nhỏ, một cái bàn, một cái tủ để quần áo, vài ba cái ghế. Tiện tay đẩy cửa sổ mở ra hai bên, thiếu niên ngồi xuống bàn. Trên bàn có một bát sứ và một bình sứ. Tiện nay đổ nước từ bình sứ vào bát, tay cầm bát đưa lên uống, đặt bát xuống bàn, thiếu niên thở nhẹ ra. Thiếu niên này chính là Tiếu An.
Tiếu An từ sau ngày bị điện giật chết, hắn chết mà cũng không chết. Nói chính xác là hắn Xuyên không theo mấy cái tiểu thuyết trên mạng - nhưng hắn gọi đây là nhập hồn. Cái khối thân thể hắn nhập hồn vào là một tiểu đồng của Lương Thiện quán. Không rõ do ý trời hay có vấn đề gì, cái thể thể hắn xuyên vào đây cũng bất đắc kỳ tử không lý do, chính xác hơn là uống rượu rồi bị bị cảm lạnh àm chết. Hắn xuyên vào thân thể này chỉ tiếp nhận được khối thông tin như chữ viết, tiếng nói và các mối quan hệ xung quanh. Nhìn chung là sự kết hợp giữa hai luồng ý thức với nhau.
Từ ngày hắn chết – nhập hồn cho đến nay là 3 ngày, cơ bản hắn biết thân thể hắn nhập hồn vào cũng tên là Tiếu An, năm nay mới 12 tuổi, là một tiểu đồng - chính xác là tiểu đồng tập sự. Tiếu An “real” này là một tên ăn mày, mồ côi cha mẹ, năm 7 tuổi được lão đạo sĩ tên Lương Diêm gặp tại cổng thành mà đem về. Cho đi theo học viết chữ và cho làm tiểu đồng tập sự. Trên Tiếu An còn có 3 tiểu đồng chính thức khác. Hôm nay 3 tiểu đồng kia đi phát quang thiên đạo tại thôn làng xung quanh thành nên hắn theo Lão đạo sĩ Lương Diêm đi đến Tạp Quán của Lương Thiện quán tại chợ của thành.
Thành hắn đang ở có tên Cát Đăng, là một thành của Cát quốc. Tên là Cát quốc nhưng ở đây không phải sa mạc, chỉ là từ Cát này trong từ Cát Tường, được lưu truyền từ thời xa xưa lưu giữ. Lương Thiện quán này là một trạm quán của đạo giáo, thường có đạo sĩ truyền đạo, đi giúp đỡ người dân, nhận ủng hộ giống như một tổ chức cộng đồng thời hiện đại. Thành thời đại phong kiến không khác phim ảnh trên truyền hình là mấy, chỉ là không quá màu mè, diêm dúa như trong phim. Ở đây cũng không quá căng thẳng, ban đêm có người của quan phủ tuần tra nhưng không đến mức cấm cửa, giới nghiêm Thành.
Hôm nay hắn theo Lão đạo sĩ đến chợ thuộc thành Cát Đăng, chợ không xa trạm quán hắn ở nhưng cũng phải đi vài con phố mới đến. Chợ Cát Đăng là chợ lớn của thành Cát Đăng bán tất cả mọi thứ, từ thức ăn, vải vóc, quần áo,… đến chợ Cát Đăng thứ thiếu nhất chính là tiền. Ở thời đại nào cũng thế, không có tiền không làm phiền nổi thiên hạ.
Lương Thiện quán làm chủ một cửa hàng bán bùa bình an, đồ thờ cúng, hương hoả,… Ngoài ra còn có thuốc an thần, thuốc giảm đau, thuốc bôi lành vết thương,… Hôm nay, ngoài đến chợ Tiếu An theo lão đạo sĩ với mục đích là đi gặp một quan viên và học vẽ bùa - một việc mà tiểu đồng nào theo Lương Thiện quán cũng phải làm. Theo ý thức của thân thể này, Tiếu An đã học vẽ bùa được 1 tháng, ngoài ra còn được học viết chữ, vẽ tranh, trồng, chăm sóc một số loại cây thuốc để chế thuốc. Thời đại này thuốc được phân làm nhiều loại nhưng được phân thành các dạng: Lỏng, Bột, Nguyên bản và loại thông dụng nhất là viên nang thường được gọi là đan. Đan dược được chế tạo theo cách công phu, lên lò, cô đặc tinh chất thuốc rồi nén thành các viên. Các viên đan dược này không có hình dạng cố định, chủ yếu là hình bầu dục, hình cầu, một số loại thì được cô đặc rồi cắt thành từng khối vuông nhỏ.
Mỗi tiểu đồng theo Lương Thiện quán được cho 1 lượng bạc một tháng. Một lượng bạc ở thời đại này đổi được 100 đồng tiền xu, mỗi xu mua được một cái màn thầu, một bát mỳ thì nhân đôi là hai xu. Giá cả các đồ vật không nhất định, còn theo sự mặc cả, “mồm”, vật giá, điều kiện hoàn cảnh của thời đại và trao đổi giá cả. Từ khi tiếp nhận khối thân thể này, Tiếu An đã kiểm tra hết toàn bộ. Khối thân thể này nói thẳng luôn là rất nghèo. Ngoài hành trang là 3 bộ quần áo được phát thì trên người chỉ có 2 lượng bạc kèm theo một miếng ngọc bội hình hai con phụng đeo trước ngực. Còn lại chẳng có một cái gì giá trị.
Sờ vào trong áo trước ngực, Tiếu An lôi ra một quyển sách được lão đạo sĩ cho vào ngày hôm nay. Nói ra cũng phải kể lại, hôm nay Tiếu An được cho quyển sách này là của thừa. Sáng nay hắn đang ở phòng học vẽ bùa thì được lão đạo sĩ gọi đi cùng đến tiệm của Lương Thiện quán tại chợ do các tiểu đồng chính thức đã đi phát quang tại các làng gần thành nên hắn được đi theo giúp việc cho lão đạo sĩ. Sau đó, lão đạo sĩ gọi hắn đến một khu nhà giàu có, qua tìm hiểu hắn biết là nhà của quan phủ. Hôm nay đích thân Lão đạo sĩ Lương Diêm đi để niệm quang (chính là phù phép, yểm, trấn) vào bùa bình an cho quan huyện của thành Cát Đăng, quá trình niệm quang Tiếu An có theo rót nước, mời trà cho lão đạo sĩ và quan huyện nọ. Đến thời điểm niệm quang xong, Lão đạo sĩ được quan huyện đưa cho một túi bạc, theo hắn quan sát cũng phải trăm lượng bạc. Tiền mà, ai chẳng thích. Lão đạo sĩ nhận xong bạc từ quan huyên đã cất ngay vào ống tay áo. Còn hắn, chẳng có được cái gì, thân con sen, không đỏi hỏi gì được. Ngoài số bạc được cho ở trên, Lão đạo sĩ còn được quan huyện nọ đưa cho một hộp gỗ ngỏ, bên trong là một quyển sách khá dày, tầm 200 trang và một số bạc ủng hộ Lương Thiện quán. Sách vỏ ngoài đã ngả vàng, vết rách theo năm tháng. Bìa ngoài của sách ghi “Bùa bảo toàn thư”, sau khi nhận sách lão đạo sĩ vứt lại sách cho Tiếu An, không thèm ngó ngàng đến, chỉ ôm khư khư chiếc hộp tiền.
Tiếu An nhận được sách thì cầm rồi nhét vào trong áo, rồi lại đứng châm trà cho lão đạo sĩ và quan huyện. Qua vài tuần trà, hai bên nói chuyện, lão đạo sĩ Phương Diêm xin phép rồi rời đi cùng Tiếu An.
Đăng bởi | dat508tn |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |