Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ hiện

Tiểu thuyết gốc · 2479 chữ

Tiếu An và Tạ lão về lại Lương Thiện đạo quán cũng đã là gần nửa đêm. Địa điểm đến tuy gần nhưng đi lại rồi chờ phía Nha môn thu dọn xác của tên ăn mày cũng mất kha khá thời gian. Khi qua cổng đến sân chính của đạo quán, Tiếu An làm lễ với Tạ lão rồi về lại phòng mình. Đến phòng, Tiếu An không chờ đợi gì, lao thẳng người lên giường rồi đánh một giấc. Sự kiện hôm nay làm Tiếu An khá là bất ngờ, tuy nhiên do mới là một đứa trẻ mới lớn, sức lực có hạn nên Tiếu An đã mệt, nên đi ngủ sớm.

Nha môn thành Cát Đăng.

Trần Hổ dẫn theo các bổ khoái từ ngõ nhỏ trên phố về lại nha môn. Trần Hổ, họ Trần, tên Hổ là con cháu nhà họ Trần tại trấn Cát Lạc - một trấn gần với thành Cát Đăng. Nhà Trần Hổ 3 đời đều làm việc cho triều đình, từ ông rồi cha và hiện tại là Trần Hổ. Trần Hổ từ nhỏ theo ông và cha học võ, sau đó khi 23 tuổi, Trần Hổ từ trấn Cát Lạc đến thành Cát Đăng làm bổ khoái, nay đã là Bổ khoái trưởng chuyên phụ trách trọng án.

Trần Hổ phân phối người đưa xác của tên ăn mày vào nhà xác, bố trí người đưa người trung niên đến phòng nghỉ ngơi. Còn bản thân Trần Hổ đi thẳng đến phòng Ngự sử quan viên nha môn. Ngự sử nha môn hiện là Cát Gia Lão, hiệu Cát Yến là con cháu trong của quan lớn tại Kinh đô Cát Tường, năm thứ 936 của Quốc gia này khi Cát Yến lên 35 tuổi đã được truyền xứ về thành Cát Đăng làm Ngự sử, quản lý thành Cát Đăng. Tuy Cát Đăng không phải nơi quá kém nhưng cũng khá xa Kinh đô, lại gần với biên giới phía Nam nơi có người Miêu và người H-án, do vậy việc bảo vệ biên giới là một trách nhiệm nặng nề, đây lại là nơi “Con đường tơ lụa” đi qua nên không phải tự dưng phát triển như ngày nay.

Trần Hổ đến trước cửa phòng của Cát Yến, tay trái đưa lên gõ cửa, trong phòng sáng đèn có tiếng vang lên:

-“Là kẻ nào?”

-“Bẩm Ngự sử, là tiểu nhân”

Nghe giọng quen, biết là Trần Hổ, Cát Yến nói:

-“Vào đi”

Trần Hổ đẩy cửa vào phòng, trong phòng lúc này đang có một người đang ngồi tại bàn, xung quanh bàn này sổ sách, giấy tờ được xếp gọn. Người ngồi mặc quần áo bằng vải thượng hạng, râu nuôi dài, khuôn mặt nghiêm trang – đây là Cát Yến. Trần Hổ bước đến trước Cát Yến, hai tay chắp cúi người:

-“Bẩm đại nhân, vừa rồi có vụ chết người tại ngõ gần Hồng Lâu. Trên người này có thu được thứ này”.

Trần Hổ nói rồi từ ngực rút ra một khăn vải bọc kín, hai tay đưa lên bàn trước mặt Cát Yến. Cát Yến rở bọc vải ra, bên trong có một mảnh nhỏ của con bọ hung trước đó trên xác tên ăn mày. Cát Yến cầm mảnh nhỏ này lên xem xét rồi lại đặt xuống. Mặt trầm tư, tay gõ gõ mặt bàn.

Sau một hồi suy nghĩ, Cát Yến đứng dậy:

-“Chuẩn bị mực bút, gọi ngay một người trong tiên phong đội đến, chuyển thư ngay trong đêm nay” – Cát Yến gằn giọng chỉ đạo.

-“Vâng, tiểu nhân sẽ chuẩn bị ngay” – Trần Hổ nghe lệnh, vâng một tiếng rồi nhanh chóng rời phòng.

Được lệnh từ Cát Yến, Trần Hổ kêu hạ nhân trong phủ chuẩn bị đồ đạc, hành trang, kêu gọi người đến làm các công việc cần để di chuyển.

Trong đêm, một bóng người, một bóng ngựa rời khỏi thành Cát Đăng theo hướng cửa thành Bắc. Hai canh giờ sau, một bóng người, một bóng ngựa theo hướng cửa thành Đông rời đi.

Lúc ngựa đầu rời đi, trên tường thành có một bóng người, nhìn kĩ sẽ thấy đây chính là nữ nhân cầm hộp gỗ đi thu mảnh của bọ hung nhỏ kia. Bóng ngựa chạy khỏi thành, nữ nhân này từ túi thổ cẩm rút ra một con chim gỗ, chim gỗ này giống chim đại bàng nhưng hình thể chỉ to hơn bàn tay người một chút. Nữ nhân lục lọi túi thổ cẩm, lấy ra một viên đá tròn màu xanh, mở khẽ một khe nhỏ tại thân chim, cho viên đá tròn xanh này vào chim gỗ rồi đóng nắp và tung chim gỗ lên trời cao. Như một phép màu, chim gỗ bỗng vỗ cánh bay lên không trung đuổi theo ngựa.

Ở ngoài xảy ra nhiều chuyện, nhưng Tiếu An – hắn hiện tại thì vẫn đang ngon giấc trong Đạo quán. Do tối muộn mới về đến Đạo quán, Tiếu An lên thẳng giường đi ngủ. Thời đại này không có quạt điện nên mọi người khi đi ngủ thường sẽ mở hé cửa sổ để cho thông thoáng nhà cửa. Phòng của Tiếu An cũng như các Tiểu đồng khác là một căn phòng riêng, đơn sơ, mỗi phòng có một cửa sổ hai cánh mở ra vào.

Ngủ ngon là thế nhưng hắn đâu biết tại ống tay áo của hắn lúc này có một mảnh nhỏ, chính là mảnh từ con bọ hung đã bị Tạ lão dùng kiếm gỗ chém thành hàng chục mảnh. Tưởng trừng như mảnh con bọ hung bị chém đã chết hẳn, nhưng nay bỗng như có một dòng sinh lực làm nó sống lại. Từ mảnh nhỏ này, nó bắt đầu biến dạng trở lại thành một con bọ hung hoàn chỉnh nhưng có phần nhỏ hơn, chỉ bằng 1/20 đối với con bọ hung ban đầu. Bọ hung này sau khi biến dạng thành hình, bắt đầu bò vào tay áo theo ống áo di chuyển đến ngực của Tiếu An. Tiếu An lúc này ngủ được vài tiếng thấy có cảm giác ngư có con gì bò trong người nên có dùng tay cho vào trong người sờ, gãi. Bọ hung như có linh tính, bò rất nhanh và tránh đi những ngón tay của Tiếu An. Bọ hung tránh được việc dùng tay gãi của Tiếu An, bò đến ngực rồi dừng tại đây. Bọ hung lúc này từ phần đầu nhỏ mục ra hai răng nanh rồi cắn thẳng vào da thịt giữa ngực của hắn.

Nhát cắn như một phát trí mạng, làm hắn quíu hết người lại phải bật dậy để lấy tay cào vào vị trú bị cắn. Nhưng mồm của con bọ hung như mọc chông, cắm sâu vào ngực của hắn. Một dòng máu đỏ chảy ra từ ngực nhuộm đỏ con bọ hung này. Tiếu An bật dậy thì lấy tay sờ vào ngực thấy có vật gì đó nhỏ nhỏ ở ngực, sau khi bị nhói một chút thì hiện không đau nữa, nhưng thấy máu chảy tại ngực hắn cũng rất lo lắng, lại có vật không rõ là gì bám vào ngực. Hắn từ giường ra bàn thắp nến, rồi cởi hẳn áo xuống đến hông để lộ ra ngực trần. Lúc này hắn cúi xuống nhìn thấy một con bọ hung nhỏ bằng đầu nhón tay cắn hắn, máu từ ngực chảy ra rất nhỏ nhưng đã nhuộm đỏ con bọ hung.

Tiếu An lấy tay gỡ con bọ hung ra nhưng con bọ này bám quá chắc. Trong phòng thì không có đồ gì để cậy nó ra, đi gọi người thì sợ sẽ bị xuất thủ như Tạ lão đã làm nên hắn sợ, nhớ lại việc làm của Tạ lão hôm nay hắn bèn lấy tệp bùa đã vẽ vào hôm nay. Tay cầm bùa chú, hắn dán lên con bọ này nhưng chẳng có phản ứng gì. Hắn dán đi dán lại từng lá bùa nhưng không có gì xảy ra. Khi đã thử gần hết lá bùa, hắn sờ đến lá bùa cuối cùng là lá bùa trắng hắn vẽ ngày hôm nay. Không suy nghĩ nhiều, hắn cầm lá bùa này rồi dán thẳng vào con bọ hung. Ngay khi lá bùa tiếp xúc với con bọ hung, máu từ con bọ bỗng bị hút hết vào lá bùa, cùng lúc miếng ngọc bội hai con phượng đeo trên ngực hắn cũng tan dần thành một làn khói bao quanh lá bùa này, trông rất thần kỳ.

Cả quá trình diễn ra khá nhanh, sau khi miếng ngọc bội tan hết thành làn khói vào lá bùa, lá bùa chuyển hắn màu đỏ, con bọ hung cũng biến đi đâu mất. Lá bùa trắng biến đỏ rồi rời xuống mặt bàn. Nhìn lại lá bùa thấy có hình một con bọ nhỏ như được dập vào lá bùa. Tiếu An dùng tay sờ vào phần ngực bị cắn, nhưng thật lạ là chẳng có gì xảy ra. Tay hắn bỏ khỏi ngực sờ đến lá bùa thì bỗng có một tia khí bắn thẳng vào đầu hắn.

Hắn mơ màng đầu óc chỉ trong khoảnh khắc, khi mở mắt trước mắt hắn hiện lên một bảng trạng thái:

[Tên: Tiếu An

Loại: Phàm nhân

Kỹ năng:

-Viết chữ: Sơ cấp (50/100)

-Y thuật: Sơ cấp (10/1000)

-Bùa, phù chú: Sơ cấp (10/1000)]

-“Cái gì đây” – Hắn bàng hoàng đứng dậy rồi quơ tay phía trước nhưng bảng kia không mất đi, như một thứ gắn liền với hắn.

Tiếu An quơ tay trước mặt nhiều lần, bảng trạng thái không mất đi. Hắn hít thở sâu rồi bình tĩnh ngồi xuống bàn uống nước. Tập trung suy nghĩ rồi ý niệm muốn bảng kia mất đi, hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Khi mở mắt bảng kia đã biến mất, hắn thử nhắm mắt rồi lại suy nghĩ cho bảng hiện, khi mở mắt đúng là bảng kia hiện lên với nội dung y hệt.

“Hệ thống – bàn tay vàng” đây là thứ hắn nghĩ đến hiện tại, tiểu thuyết hắn từng đọc trước đây cũng có nội dung như này. Hắn bèn thử một số tính năng của cái bảng này thì thấy:

1.Không cần phải nhắm mắt thì bảng mới tắt và hiện, chỉ cần ý niệm hắn muốn là bảng sẽ theo ý hắn mà làm.

2.Bảng này ghi rõ những thứ hiện hắn có được và cấp độ thuần thục của kỹ năng này.

Ngoài ra thì hắn thấy bảng này chẳng có tính năng gì. Để thử nghiệm một chút bảng này, hắn thử đem giấy và chu sa ra vẽ vài tấm bùa nhưng không thấy tăng lên điểm nào nên hắn đoán việc vẽ bùa này là sai. Hắn cũng thử việc viết chữ, do có ý thức từ bản thể cũ hắn biết được mặt chữ của thế giới này và có thử viết vài từ nhưng giá trị số điểm cũng không tăng lên. Hắn thử viết tiếp thì khi viết hết một trang giấy, giá trị điểm bỗng tăng lên 2 điểm thành từ 50 lên 52 điểm.

Qua việc trên hắn hiểu cơ bản rằng hệ thống này có thống kê kỹ năng hắn có, độ thuần thục, việc hắn làm, thực hiện sẽ làm giá trị điểm tăng lên, nhưng muốn tăng phải đến một mức độ nhất định thì giá trị mới đổi. Hắn thử thêm việc vẽ bùa thì đến khi hắn vẽ được 10 lá bùa bình an mới tăng giá trị lên được 10 điểm. Hắn thử vẽ thêm một tấm phù trắng, vẫn như lần trước ngay khi hắn vẽ xong tấm phù này thì như có một dòng khí chảy vào người hắn, khi kiểm tra số giá trị thì cũng thật bất ngờ, một tấm bùa trắng này cũng tăng cho hắn 10 điểm. Hắn vì đó cũng thấy vui vẻ hẳn lên, lại tiếp tục thực hiện việc vẽ bùa trắng.

Trong khi Tiếu An đang bận rộn với việc thử nghiệm bảng giá trị thì ngay thời điểm con bọ hung nhỏ biến mất trong phòng hắn thì ở trên tường thành Bắc của thành Cát Đăng. Nữ nhân thả con chim gỗ đang đứng đón con chim gỗ quay lại, khi quay lại chim gỗ này trong mỏ đã ngậm một phong thư nhỏ. Nữ nhân gỡ phong thư ra rồi lấy tờ giấy bên trong, tuy nhiên khi mở ra thì là một tờ giấy trắng. Nữ nhân tức giận vò tờ giấy rồi vứt xuống nền. Ngay khi đang cau mày vì bị chơi xỏ thì hộp gỗ ở trong túi thổ cẩm bỗng sáng lên. Nữ nhân thấy vậy thì vuốt ve chim gỗ rồi mở khe ở thân chim, lấy viên đá tròn ra khỏi chim gỗ, lúc này viên đá này đã không còn là màu xanh nữa mà đã biến thành màu đen. Nữ nhân lấy viên đá tròn màu đen này ra bỏ vào túi thổ cẩm, rồi để vào khe này một viên đá tròn màu xanh khác sau đó ném chim gỗ lên trời. Chim gỗ bỗ cánh bay về phía đạo quán Lương Thiện.

Nữ nhân nhìn theo bóng chim gỗ bay về trung tâm thành Cát Đăng, miệng nở khẽ một nụ cười. Nhưng chỉ vài phút sau, chim gỗ quay lại. Chiếc hộp gỗ có mặt con rắn bạc cũng đã tắt sáng. Nữ nhân cảm giác rất khó hiểu, rõ ràng sự cảm ứng rất mạnh nhưng giờ lại biến mất một cách khó hiểu. Nữ nhân giơ tay ra đón chim gỗ rồi cho chim gỗ vào túi thổ cẩm. Một làn gió thổi nhẹ qua, nữ nhân biến mất khỏi tường thành.

Tiếu An thử nghiệm bảng thuộc tính cũng đã được 2 tiếng đồng hồ, nhưng nhiều thứ hắn thấy còn thắc mắc rất nhiều. Tuy nhiên cơ bản hắn đã hiểu rõ cơ chế của bảng thuộc tính. Hiện tại cần thử nghiệm thêm nhưng phải chờ cho trời sáng. Tiếu An tắt bảng thuộc tính, kiểm tra lại thân thể không có tổn hại gì chỉ thiếu mất miếng ngọc bội song phụng, con bọ hung nhỏ cũng đã biến mất, vết thương ở ngực cũng chẳng có vế tích gì, chỉ còn lại lá bùa màu đỏ bên trên có đồ án con bọ hung nhỏ. Tiếu An cầm lấy lá bùa này lên xem xét nhưng không thấy có gì kỳ lạ bèn bỏ lá bùa xuống dưới gối rồi tắt nến lên giường đi ngủ.

Một ngày dài…..

Bạn đang đọc Tu Tiên: Hệ thống nhân sinh sáng tác bởi dat508tn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dat508tn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.