Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta bùng cháy luôn rồi

Tiểu thuyết gốc · 1098 chữ

Sau lần đột phá thành công lên Ngưng Khí tầng 3, Tiểu Cường cảm thấy trong người tràn đầy sinh lực. Hắn dám chắc, nếu có một con heo rừng xông ra ngay lúc này, hắn sẽ không ngần ngại mà chạy mất dép.

Nhưng cũng chính vì quá hào hứng, hắn đã quyết định thử nghiệm luôn tác dụng của Thanh Linh Dịch. Kết quả? Một tuần sau, Tiểu Cường đã đứng trước cánh cửa của Ngưng Khí tầng 9.

Bí quyết tu luyện: Ăn nhiều, ngủ nhiều, đột phá nhiều

Tiểu Cường ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, xung quanh là những cây thảo dược hắn đã cất công trồng trọt trong suốt thời gian qua. Hắn chậm rãi giơ lên một lọ Thanh Linh Dịch bản 09, ngắm nghía như đang thưởng thức một chén rượu thượng hạng.

"Nếu cái này bán ra thị trường thì hẳn là sẽ rất có giá đây," hắn lẩm bẩm.

[Đừng mơ mộng kí chủ, loại dịch này chỉ dành riêng cho thử nghiệm.]

"Chậc, vậy ta cứ uống hết rồi chế tạo tiếp thôi."

Không chần chừ, Tiểu Cường tu ừng ực một hơi hết nửa lọ Thanh Linh Dịch. Ngay lập tức, luồng linh khí mạnh mẽ tràn vào kinh mạch, như một dòng suối lũ quét sạch mọi tạp chất còn sót lại trong người hắn.

Bụng hắn đột nhiên sôi sùng sục.

"Sao giống uống trà sữa hết hạn thế này…"

Mồ hôi lạnh túa ra.

[Đừng lo kí chủ, đây là hiệu ứng tẩy tủy. Một lát nữa ngươi sẽ cảm thấy dễ chịu thôi.]

Nhưng "một lát nữa" là bao lâu? Hắn muốn hỏi nhưng không kịp nữa rồi. Cảm giác nhồn nhột, buồn bực lan tỏa khắp cơ thể.

Ngay sau đó, một làn khí màu đen kịt bốc ra từ lỗ chân lông.

Mùi… MÙI!!!

Tiểu Cường hít phải một hơi và lập tức nôn khan. Cái thứ mùi này, nó giống như sự kết hợp của trứng ung, bùn thối, và quần tất chưa giặt sau một tuần luyện công!

"Ngươi nói một lát là bao lâu!?"

[Khoảng một canh giờ.]

"Cái gì!?"

Hắn kinh hoàng nhận ra cơ thể mình chẳng khác gì một quả bom hôi di động. Cả người hắn bốc khói. Không, không chỉ là khói nữa, mà còn có cả những vệt cháy xém nhỏ!

"Ta đang bùng cháy thật rồi!"

Hắn lao như bay ra con suối gần đó.

Một buổi sáng "bình thường" ở thôn trang

Sáng hôm sau, Tiểu Cường tỉnh dậy với một làn da… sáng bóng lạ thường.

"Giờ ta còn trắng hơn mấy chị em dùng kem trộn mất rồi," hắn thở dài, nhìn vào mặt nước.

Làn da hắn không chỉ trắng, mà còn nhẵn nhụi đến mức… mịn màng! Hắn vỗ nhẹ vào mặt, cảm giác cứ như chạm vào bánh bao vậy.

Hắn không có thời gian quan tâm quá lâu, vì bụng hắn lại réo lên. Cơn đói ập đến như một cơn bão, làm hắn lập tức bò dậy đi tìm cái gì đó để ăn.

Nhưng chờ đã, hắn nhận ra có gì đó sai sai.

Số gạo hắn dự trữ… mất một nửa!?

"Không lẽ ta ăn lúc nào mà không biết?"

Không, không thể nào. Hắn đâu có mộng du. Nhưng nếu không phải hắn ăn, thì chỉ có một khả năng…

"Có kẻ trộm!"

Mắt Tiểu Cường sáng lên. Đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra trong trang trại của hắn. Làm sao có kẻ dám đột nhập vào nơi này? Hắn lập tức triển khai phương án điều tra.

Bước một: Quan sát hiện trường

Không có dấu chân lạ.

Bước hai: Kiểm tra xung quanh

Không có dấu vết cạy cửa.

Bước ba: Bẫy thử

Hắn quyết định để lại một túi gạo nhỏ trong kho, rồi dùng dây cột vào một cái chuông. Nếu ai đụng vào, hắn sẽ biết ngay.

Đêm đó, Tiểu Cường nằm sẵn trên mái nhà, chờ đợi.

Canh một, không có động tĩnh.

Canh hai, gió bắt đầu thổi mạnh.

Canh ba… Leng keng!

"Trộm!!!"

Tiểu Cường nhảy xuống với tốc độ cực nhanh, linh khí vận chuyển sẵn sàng để chiến đấu. Nhưng trước mặt hắn không phải một con người…

Mà là một con lửng mật to béo, đang ôm một nắm thóc của hắn và chạy bằng hai chân!

"Con mẹ nó, lửng mật đột biến à!?"

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì con lửng đã lao đi như tên bắn.

Tiểu Cường đuổi theo, nhưng không ngờ con lửng này lại nhanh đến mức hắn không theo kịp. Lần đầu tiên trong đời, hắn nhận ra mình thua một con thú trong khoản tốc độ.

May thay, con lửng này lại tham ăn. Nó vừa chạy vừa cố bốc một nắm gạo cho vào miệng, khiến tốc độ giảm đi đáng kể.

Cuối cùng, sau một màn rượt đuổi ngoạn mục, Tiểu Cường túm được đuôi nó.

Con lửng giãy giụa một hồi, rồi ngừng lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn.

"Chít?"

Tiểu Cường bối rối.

Hệ thống lúc này mới lên tiếng:

[Chúc mừng kí chủ đã tìm thấy thú cưng của mình.]

"Thú cưng cái đầu ngươi! Nó ăn gạo của ta kìa!"

[Dữ liệu cho thấy con lửng này có linh trí cao, có thể huấn luyện.]

Tiểu Cường nhìn con lửng. Con lửng nhìn lại Tiểu Cường. Hai bên rơi vào thế giằng co.

Hắn thở dài. "Thôi được rồi, nhưng từ nay ngươi phải tự kiếm ăn."

Con lửng có vẻ hiểu, gật gù rồi bò vào góc, quấn đuôi ngủ luôn.

Tiểu Cường nhìn trời, tự hỏi liệu đây có phải một khởi đầu mới hay không.

Một ngày mới, một tầng mới

Sau khi xử lý vụ lửng trộm gạo, Tiểu Cường tiếp tục uống Thanh Linh Dịch. Mỗi lần một ngụm nhỏ, hắn hấp thu linh khí với tốc độ chóng mặt.

Và rồi, vào ngày thứ bảy…

ẦM!

Luồng linh khí trong cơ thể hắn bùng nổ. Hắn có cảm giác như bản thân vừa trở thành một cái lò phản ứng hạt nhân!

Linh khí tràn ra ngoài, cỏ cây xung quanh rung động. Hắn cảm thấy sức mạnh của mình tăng vọt, kinh mạch mở rộng hơn nữa.

Hắn đột phá Ngưng Khí tầng 9.

Hệ thống hân hoan chúc mừng.

Tiểu Cường thì chỉ có một suy nghĩ trong đầu:

"Ta cần đi tắm."

— Tuần 12, ngày 6.

Bạn đang đọc Tu Tiên Hông sáng tác bởi Gacon.nhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gacon.nhonho
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.