Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúc Cơ khó khăn

Tiểu thuyết gốc · 1406 chữ

Tiểu Cường ngồi xếp bằng trong căn nhà nhỏ, bên ngoài là tiếng gió thổi xào xạc, tiếng lửng mật ngáy khò khò, và tiếng bụng hắn réo vì đói.

Con lửng mật này được hắn nhận nuôi, cho ăn và gần như luôn bám theo hắn. Tiểu Cường đặt tên cho nó là Mật Mật, đồng ý cho nó đi theo chứng kiến những ngày tháng huy hoàng (hoặc vất vả) của mình.

Hắn nhắm mắt, vận chuyển công pháp, cảm nhận từng dòng linh khí trong kinh mạch. Ngưng Khí tầng 9! Hắn đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới này, chỉ cách Trúc Cơ một bước chân.

Nhưng bước chân này… lại như bước qua vực thẳm.

Trúc Cơ không dễ, không phải cứ uống là được!

Trong tưởng tượng của Tiểu Cường, đột phá Trúc Cơ chỉ cần uống một bình Thanh Linh Dịch, vận công một lúc, rồi bùm một cái là xong.

Nhưng thực tế đã tát vào mặt hắn không thương tiếc.

Hắn thử tập trung linh khí lại, dồn vào đan điền, cố gắng cô đọng, dồn ép để nó biến đổi. Nhưng không được. Linh khí cứ như bầy ngựa hoang, mạnh thì có mạnh, nhưng lại không chịu nghe lời!

Hắn thử lần nữa.

ẦM!

Một cơn đau buốt lan tỏa từ bụng, làm hắn ôm bụng lăn lộn như con tôm bị luộc.

[Nhắc nhở: Trúc Cơ không chỉ là chuyện dồn ép linh khí.]

"Ngươi nói sớm thì ta đâu có đau bụng thế này!?"

[Đừng trách ta, tại kí chủ ng u.]

"... Ta sẽ nhớ mặt ngươi."

Hắn không chấp hệ thống nữa, mà bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Khó khăn đầu tiên: Đan điền quá yếu

Ngưng Khí so với Trúc Cơ, khác biệt lớn nhất chính là đan điền.

Hồi trước, đan điền của hắn chỉ là một cái túi nhỏ, chứa vừa đủ linh khí để dùng trong ngày. Nhưng Trúc Cơ thì khác. Đan điền phải đủ rộng, đủ vững chắc, để chứa được một lượng linh khí khổng lồ.

"Giống như muốn nâng cấp từ cái chén nước nhỏ xíu lên thành cái hồ chứa vậy."

Hắn thử tưởng tượng: Nếu đan điền của hắn là một cái chén trà, mà hắn cố rót cả một thùng nước vào… thì nó sẽ vỡ.

"Chả trách lần nào thử cũng đau như bị nội thương."

Đến mức này thì hắn không dám cậy mạnh nữa, đành nhờ hệ thống: "Hệ thống ngươi biết cách củng cố đan điền chắc chắn hơn không?"

[Biết]

"Chỉ ta với"

[Theo suy diễn Kí chủ sẽ tự hiểu sau 77 49 lần nữa]

"..."

"Ngươi đành lòng nhìn ta thất bại nhiều lần để lại ẩn hoạ ngầm à..."

Hệ thống thầm nghĩ: [Trơ trẽn]

[Đan Điền, theo như nghiên cứu, nó có một kích thước bên ngoài cố định, nhưng không gian bên trong có thể mở rộng ra theo thực lực của Kí chủ]

[Như vậy mới đảm bảo được việc linh khí có đủ chỗ chứa, không phải Đan Điền lớn lên là bụng Kí chủ sẽ phình lên]

[Nó rất phức tạp, ngay cả ta cũng không thể khẳng định chắc chắn. Nhưng theo nhiều lần thử nghiệm, muốn làm Đan Điền đủ ổn định để đột phá thì cần 2 cách:]

[- Tu luyện chậm mà chắc, Đan Điền sẽ có thời gian để tự mở rộng]

[- Tập thể dục cho Đan Điền, luôn giữ linh khí ở trạng thái gần đột phá, duy trì áp lực ổn định, để Đan Điền dần thích nghi và tự mở rộng.]

"Ồ hoá ra vậy, ngươi thật tuyệt, ta sẽ không ghi thù chuyện Thanh Linh Dịch nữa"

Hệ thống: [Ta lại sợ ngươi quá cơ]

Khó khăn thứ hai: Tâm cảnh chưa đủ

Tu tiên không chỉ là chuyện hấp thu linh khí, mà còn là rèn luyện tâm trí. Trúc Cơ là bước đầu tiên đặt chân vào con đường dài của tu luyện, nếu tâm cảnh không đủ vững, thì dù có thành công đột phá, cũng dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Tiểu Cường nhớ đến một câu nói mà sư phụ hắn từng nói (dù hắn không có sư phụ, nhưng cứ coi như có đi):

"Muốn xây nhà cao, nền móng phải vững. Tâm còn động, cảnh còn loạn, sao có thể Trúc Cơ?"

Nói cách khác, hắn phải tĩnh tâm lại.

Nhưng làm sao tĩnh tâm đây?

Hắn ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ.

Năm phút sau…

"Chắc phải ăn gì đó đã."

Hắn mò vào bếp, nấu một bữa ăn, vừa ăn vừa suy tư.

"Trúc Cơ cũng như nấu ăn vậy."

Trước tiên cần có nguyên liệu (linh khí).

Sau đó cần cái nồi (đan điền).

Cuối cùng cần lửa (tâm cảnh ổn định) để nấu.

Thiếu một trong ba thứ, cơm sẽ không ngon, mà Trúc Cơ cũng thất bại.

— Tâm ma xuất hiện

Ngay khi hắn vừa định thử lại lần nữa, một luồng khí lạnh bỗng xuất hiện trong tâm trí.

Mắt hắn tối sầm lại, rồi mở ra…

Hắn thấy mình đang đứng giữa một thế giới kỳ lạ, xung quanh chỉ toàn bóng tối.

Bên trong bóng tối có một người…

Không, không hẳn là người, mà là một phiên bản khác của hắn.

Người kia nhìn hắn, cười nhạt: "Ngươi nghĩ ngươi có thể Trúc Cơ sao?"

Tiểu Cường nhíu mày. "Dĩ nhiên rồi. Ta đã đến tầng 9 rồi, chỉ còn một bước nữa."

"Bước cuối cùng mới là bước khó nhất," người kia nói, giọng đầy châm chọc. "Ngươi nghĩ ngươi xứng đáng bước vào con đường tu tiên sao?"

Tiểu Cường cười khẩy. "Đương nhiên rồi. Ngươi không thấy ta chăm chỉ thế nào à?"

"Chăm chỉ?" Người kia bật cười, tiếng cười vang vọng khắp không gian. "Ngươi có chắc không?"

Bất ngờ, từng hình ảnh xuất hiện xung quanh hắn.

Cảnh hắn lười biếng ngủ nướng thay vì luyện công.

Cảnh hắn không chịu tu luyện hẳn hoi, chỉ chăm chăm đi làm ruộng.

Cảnh hắn bị Mật Mật giật gạo nhưng không làm gì, không đuổi kịp nó.

Tất cả những điều này… làm hắn cảm thấy mình không xứng đáng.

Người kia thì thầm: "Ngươi không có tư cách Trúc Cơ đâu."

Giải pháp là gì?

Tiểu Cường cảm thấy đầu óc nặng trĩu. Hắn hiểu rồi.

Không phải chỉ cần mạnh là có thể Trúc Cơ.

Mà còn phải có một tâm trí vững vàng.

"Ta không phải người hoàn hảo," hắn thở dài. "Nhưng ta đã cố gắng."

"Nhưng như vậy chưa đủ."

Hắn gật đầu. "Vậy thì ta sẽ tìm cách khắc phục."

Hắn mở mắt, quay trở về thực tại.

Lần này, hắn biết rằng muốn Trúc Cơ, hắn không thể chỉ dựa vào sức mạnh hay Thanh Linh Dịch nữa.

Hắn phải chuẩn bị nhiều hơn.

Hắn cần tìm cách giải quyết vấn đề này.

Một lúc sau hắn ngước lên nhìn hệ thống:

"Ngươi biết cách đánh bại tâm ma không?"

[Tất nhiên biết]

"Làm thế nào vậy?"

[Ngươi tu luyện quá nhanh, tâm cảnh chưa vững. Nếu ngươi không tự tin đối diện với chính bản thân mình, làm sao có thể bước tiếp trên con đường tu tiên?]

[Bản chất Tâm ma cũng là một cơ hội để ngươi rèn luyện lại tâm cảnh, nhưng nhớ đừng để nó dụ dỗ]

[Ta gợi ý ngươi nên chơi với Mật Mật nhiều chút]

[Ngươi thử nhìn Mật Mật xem, nó có bao giờ nghi ngờ bản thân mình không? Nó muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, chẳng lo lắng chuyện tu tiên. Có đôi khi, sống đơn giản lại là cách tốt nhất để giữ vững tâm cảnh.]

Tiểu Cường suy nghĩ điều hệ thống nói một lúc rồi chợt nhận ra:

"Ngươi vẫn đang cay vụ ta đột phá quá nhanh hả?"

"Lại còn nói sống đơn giản, sao ta bảo làm nông mà ngươi cứ dụ ta tu tiên vậy?"

[...]

Nếu hệ thống là một cô gái, sau nhiều lần khuyên nhủ người yêu mà hắn vẫn không chịu tỉnh ngộ, thì nó sẽ phải thốt lên:

[Đồ tồi]

Nhưng nó là một hệ thống, nên không thể xảy ra chuyện đấy được.

— Tuần 12, ngày 7.

Bạn đang đọc Tu Tiên Hông sáng tác bởi Gacon.nhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gacon.nhonho
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.