Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện cùng Mật Mật

Tiểu thuyết gốc · 965 chữ

Tiểu Cường buồn rầu. Trúc Cơ khó hơn hắn tưởng, không phải chỉ cần uống Thanh Linh Dịch là xong. Hắn không chỉ cần một cái đan điền khỏe mạnh, mà còn phải có một tâm trí vững vàng.

Vấn đề là… vững vàng kiểu gì?

Hệ thống bảo hắn chơi với Mật Mật để học hỏi.

Hắn nhìn con lửng mật đang lăn lộn trên nền đất, gãi bụng, ngáp một cái rõ to rồi lăn tiếp.

"Thế này thì học được gì chứ?"

Nhưng nghĩ lại, hiện tại hắn cũng chẳng có cách nào khác. Thế là Tiểu Cường quyết định thử "trò chuyện" với Mật Mật để tìm kiếm câu trả lời.

-

"Mật Mật, ngươi có lo lắng về tương lai không?"

Buổi sáng hôm đó, Tiểu Cường vừa ngồi xếp bằng vừa nhìn Mật Mật. Nó đang dùng cái mũi đen nháy hít hít cái gì đó trong bụi cỏ.

Hắn lười biếng dựa vào vách nhà, thở dài:

"Mật Mật, ngươi có bao giờ nghĩ về tương lai không?"

Mật Mật ngẩng lên nhìn hắn, mắt chớp chớp, rồi tiếp tục hít hít.

Tiểu Cường thấy nó không phản ứng, bèn lẩm bẩm:

"Ta đang rất căng thẳng đây, ngươi có hiểu không? Nếu không thể Trúc Cơ, ta sẽ mãi mãi không tìm lại được ký ức mà hệt thống đang giấu."

Mật Mật vẫn không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chú đào bới cái gì đó dưới đất.

Tiểu Cường tò mò nhìn theo. Một lúc sau, Mật Mật lôi ra một củ khoai. Nó hí hửng cắn một miếng, rồi lăn ra phơi nắng, mặt trông vô cùng mãn nguyện.

Tiểu Cường ngẩn ra.

"Khoan, chẳng phải nó đang sống rất tốt hay sao? Không lo ngày mai, không sợ tương lai, chỉ tận hưởng giây phút hiện tại."

Hắn nghĩ lại bản thân—hắn lo lắng đủ thứ, sợ thất bại, sợ bị hệ thống cười nhạo, sợ không tìm lại được ký ức. Nhưng rốt cuộc, hắn đã thực sự sống trong khoảnh khắc nào chưa?

Hắn thở dài, rồi cũng lười biếng nằm xuống bên cạnh Mật Mật, nhìn trời.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày căng thẳng, hắn cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng.

-

"Mật Mật, tại sao ngươi không bao giờ tức giận?"

Một hôm khác, Tiểu Cường thử làm một "thí nghiệm".

Hắn lấy một miếng thịt khô, giả vờ đưa cho Mật Mật, rồi nhanh chóng rút tay lại.

Mật Mật nhướn mắt nhìn hắn.

Hắn lại đưa ra, rồi rút vào.

Lần này, con lửng mật chớp mắt. Nó nhìn hắn, rồi chậm rãi… nằm xuống ngủ.

Tiểu Cường: "???"

Hắn lắc lắc nó: "Này, ta lừa ngươi đấy! Ngươi không tức giận sao?"

Mật Mật lười biếng mở mắt, ngáp một cái, rồi… tiếp tục ngủ.

Tiểu Cường ngẩn ra.

Hắn thử nghĩ: Nếu có ai đó chọc giận mình, hắn sẽ cảm thấy bực bội, sẽ khó chịu, sẽ tức tối. Nhưng còn Mật Mật?

Nó không bị điều khiển bởi những chuyện nhỏ nhặt.

Hắn nhớ lại những lúc mình nổi giận chỉ vì một chuyện cỏn con—hệ thống châm chọc, linh khí không chịu nghe lời, Trúc Cơ thất bại… Nhưng tức giận có ích gì?

Hắn gãi đầu: "Chẳng lẽ ta lại thua trí tuệ của một con lửng mật?"

Hắn nhìn Mật Mật một lúc lâu, rồi… cũng nằm xuống ngủ theo.

-

"Mật Mật, tại sao ngươi không bao giờ lo lắng?"

Lần này, nhân lúc Mật Mật đang cuộn tròn trong tổ để ngủ, hắn nhẹ nhàng bê cả tổ cả Mật Mật đặt lên mái nhà.

Sáng hôm sau Mật Mật thức dậy, nó ưu nhã ngáp một cái rồi nhìn xuống Tiểu Cường.

Theo Tiểu Cường nghĩ thì nó sẽ có chút hoảng loạn, nhưng không, Mật Mật tin hắn sẽ không làm hại nó, hoặc nó vẫn tự nhảy xuống dưới được. Nó vẫn vui vẻ, vô ưu vô lo.

Tiểu Cường chợt nhận ra, lo lắng không giải quyết được vấn đề.

Tâm cảnh được nâng lên

Từ những ngày chơi với Mật Mật, Tiểu Cường dần dần nhận ra:

Không cần lo xa quá mức. Chỉ cần sống tốt trong hiện tại, chuẩn bị đủ, mọi thứ rồi sẽ ổn.

Không cần tức giận vì những chuyện nhỏ. Ai chọc giận mình, đó là vấn đề của họ, không phải của mình.

Không cần lo lắng quá nhiều. Lo lắng không giải quyết được gì, hành động mới quan trọng.

Tâm trí hắn dần dần nhẹ nhàng hơn, ổn định hơn.

Hắn cảm thấy khác biệt rõ rệt so với trước đây—không còn bồn chồn, không còn nôn nóng đột phá, không còn lo lắng thất bại.

Và… lần đầu tiên, hắn cảm thấy bản thân đã sẵn sàng đối mặt với tâm ma.

Hệ thống: [Ngươi học được gì rồi?]

Tiểu Cường ngồi xếp bằng, thở sâu một hơi: "Ta học được cách sống như một con lửng mật."

Hệ thống: […]

Hệ thống: [Đúng rồi, ngươi thành công rồi.]

Tiểu Cường: "Hả? Thành công gì cơ?"

Hệ thống: [Ngươi đã hiểu được "vô ưu, vô lo", không còn bị tâm ma dễ dàng dao động. Lần này Trúc Cơ có hy vọng rồi.]

Tiểu Cường sững sờ.

Hệ thống tiếp tục ra vẻ: [Nhìn sông là sông, nhìn núi là núi]

Tiểu Cường mặc kệ hệ thống đang ba hoa, hắn nhìn Mật Mật đang ngủ ngon lành.

Hắn bật cười: "Mật Mật à, có khi ngươi còn cao minh hơn cả ta đấy."

Mật Mật lật mình, duỗi chân, tiếp tục ngủ.

— Tuần 14, ngày 2.

"Liệu ta đã thật sự vô ưu, vô lo chưa? Hay chỉ là đang học cách chấp nhận?"

Bạn đang đọc Tu Tiên Hông sáng tác bởi Gacon.nhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gacon.nhonho
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.