Chuẩn Trúc Cơ
Ba tháng.
Ba tháng ròng, Tiểu Cường không màng đến chuyện tu luyện, không còn lo lắng về chuyện đột phá. Hắn chỉ sống như một con lửng mật—vô ưu, vô lo, tận hưởng từng khoảnh khắc.
Mỗi ngày hắn chăm sóc ruộng rau, tưới nước, thúc đẩy sinh trưởng, làm bạn với Mật Mật, ngồi phơi nắng, thưởng thức từng cơn gió mát thổi qua. Hắn nhận ra, không có gì quý hơn hiện tại. Hôm nay ăn ngon, hôm nay ngủ ngon, vậy là đủ.
Nhưng đồng thời, trong vô thức, đan điền hắn dần ổn định, linh khí trong cơ thể ngày càng tinh thuần hơn.
Đến hôm nay, đan điền của hắn đã trở nên chắc chắn, vách đan điền không còn cảm thấy quá căng cứng hay khó chịu khi linh khí bị dồn nén nữa.
Hắn không còn lo lắng nữa.
Hắn biết, đã đến lúc.
Chuẩn bị đột phá
Đêm hôm đó, Tiểu Cường ngồi xếp bằng giữa trang trại, ánh trăng rọi xuống thân ảnh hắn.
Mật Mật nằm bên cạnh, ngáy khò khò, chẳng quan tâm chuyện thiên hạ.
Hệ thống mở giao diện lên, nghiêm túc thông báo:
[Ký chủ, đây là bước ngoặt lớn. Nếu thất bại, nhẹ thì tổn hại đan điền, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, biến thành phế nhân.]
Tiểu Cường gãi đầu: "Ngươi làm ta nhớ lại những ngày còn sợ sệt đủ thứ."
[Còn bây giờ?]
Hắn mỉm cười: "Bây giờ ta chỉ muốn thử xem… nếu ta thất bại, thì sẽ thế nào?"
Hệ thống: [...]
Câu nói của hắn nhẹ như mây gió, nhưng lại khiến hệ thống chấn động.
Không phải vì hắn tự tin sẽ thành công.
Mà là vì hắn đã thực sự không còn sợ thất bại nữa.
Tiểu Cường hít một hơi thật sâu.
Linh khí trong kinh mạch bắt đầu vận chuyển. Linh khí trong trang trại mang theo mùi của cỏ cây, đã nhận được sự hấp dẫn và nhanh chóng lao đến chỗ hắn.
Tiểu Cường chủ động hấp thu linh khí. Hắn cảm nhận từng dòng linh khí luân chuyển trong kinh mạch, như những dòng suối nhỏ chảy qua từng ngóc ngách trong cơ thể. Sau đấy tập trung dồn ép về phía đan điền, mỗi một chu thiên lượng linh khí trong đan điền càng tăng lên.
Rồi… hắn cảm thấy có gì đó ngăn cản.
Một bức tường vô hình.
Một bức tường mà mọi tu sĩ phải vượt qua để bước vào Trúc Cơ.
Xung quanh tối sầm lại.
Tiểu Cường thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoang vắng, cỏ úa tàn lụi, gió lạnh lùa qua từng kẽ áo.
Phía trước hắn, một bóng người xuất hiện.
Là chính hắn.
Một Tiểu Cường khác, nhưng đôi mắt đầy sự nghi ngờ và sợ hãi.
"Hahaha…"
Bản thể tâm ma của hắn bật cười, giọng nói vang vọng.
"Ngươi nghĩ ngươi đã thoát khỏi ta sao? Ngươi nghĩ vô ưu vô lo là đủ để Trúc Cơ sao?"
Tiểu Cường bình tĩnh nhìn đối phương.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể tu luyện mà không cần lý do ư? Không cần mục tiêu ư? Ngươi nghĩ sống như một con lửng mật là có thể thành tiên sao?"
Tâm ma tiến lên, giọng nói ngày càng sắc bén:
"Ngươi không nhớ gì về quá khứ. Ngươi không biết tại sao mình ở đây. Ngươi không biết mình là ai."
"Ngươi có chắc… ngươi thực sự ổn không?"
Tiểu Cường im lặng.
Hắn không phản bác, không biện minh.
Hắn chỉ thở ra một hơi dài.
"Ừ, ta không biết ta là ai. Ta không nhớ gì về quá khứ. Và ta cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu trong tương lai."
Hắn chậm rãi nở một nụ cười nhẹ:
"Nhưng ta có một củ khoai, có một con lửng mật, có một mảnh đất nhỏ."
"Như vậy là đủ rồi."
Bóng đen trước mặt hắn run rẩy.
Một vết nứt xuất hiện.
Tâm ma gào lên: "Ngươi không thể đơn giản như vậy! Ngươi phải có mục đích! Ngươi phải có tham vọng! Ngươi phải—"
Rắc!
Bóng đen vỡ vụn thành từng mảnh.
Tiểu Cường mở mắt.
Hắn cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như thể mọi gánh nặng đã biến mất.
Linh khí trong đan điền vốn nhàn nhạt như sương khói, giờ đây ngưng thực lại, đậm đặc hơn. Trong lúc hắn đối phó tâm ma thì đan điền cũng bằng một cách kì diệu nào đó dồn ép khiến linh khí biến đổi về chất. Một tia kim quang lấp lóe trong đó, như dấu hiệu của một sự chuyển mình.
Cảm giác này thật kỳ lạ, hắn cũng không rõ mình đã mạnh hơn trước kia bao nhiêu, nhưng khi kiểm tra đan điền, nó đã chứa lượng linh khí gấp 10 lần trước kia. Và linh khí cũng đã thành màu vàng, đậm màu hơn trước kia nhiều.
Ngoài ý muốn là hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Hệ thống thông báo:
[Chúc mừng ký chủ! Ngươi đã vượt qua tâm ma, biến đổi linh khí… nhưng dừng lại ở Chuẩn Trúc Cơ.]
Tiểu Cường: "Chuẩn Trúc Cơ là gì?"
Hệ thống:
[Ngươi đã biến đổi linh khí, nhưng chưa dung hợp được với thiên địa. Ngươi vẫn còn là kẻ ngoại lai của thế giới này, mặc dù giọt máu của ngươi đã tạo một cầu nối sơ khai của ngươi với thế giới, nhưng ngươi không được sinh ra ở đây. Vì vậy nó chưa công nhận Trúc Cơ của ngươi. Đây là một cửa ải người cần vượt qua để ngươi thực sự giành được 'Cơ' – nền tảng vững chắc mà một tu sĩ Trúc Cơ cần có.]
"Vậy nếu ở Trái Đất, ta sẽ đột phá được phải không?"
Hệ thống: [Đúng. Nhưng cũng không đúng, linh khí ở đấy quá mỏng manh để đột phá]
[Nhưng đấy không phải cách tốt, ngươi phải đạt được Cơ ở thế giới này, thì sau này mới thực sự có thể trở thành bá chủ.]
Tiểu Cường gãi đầu: "Tức là ta vẫn chưa thể bay?"
Hệ thống: [Đúng.]
"Vẫn chưa thể đánh bại ai?"
[Đúng.]
"Vẫn chưa có cái hào quang bá đạo của một tu sĩ?"
[Chính xác.]
Tiểu Cường trầm tư một lúc lâu.
Rồi hắn đứng dậy, phủi mông, đi về phía ruộng khoai.
"Thôi kệ. Ta đi nhổ khoai đây."
Hệ thống: [...]
Mật Mật vẫn ngủ ngon lành bên cạnh, như chẳng có gì xảy ra.
Tiểu Cường nhìn nó, bật cười.
Không sao cả.
Hắn vẫn chưa đạt Trúc Cơ, nhưng cũng chẳng sao.
Ngày mai mặt trời vẫn mọc, khoai vẫn mọc, Mật Mật vẫn lăn lộn ngủ ngon.
Hắn chậm rãi bước đi, trong lòng nhẹ nhàng như mây trời.
Hắn không lo lắng. Nếu thực sự cần thiết, hệ thống sẽ lại nhảy ra tìm cách, như bao lần trước đây. Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn tận hưởng sự tĩnh lặng của đêm nay.
Tuần 17, ngày 5.
Hệ thống nhìn hắn bước đi, nó cũng biết là nên cho Tiểu Cường nghỉ ngơi, nếu gấp gáp sẽ làm hỏng tâm cảnh của hắn.
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian | |
Cập nhật |