Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận cùng của thế giới

Tiểu thuyết gốc · 1018 chữ

Tiểu Cường sống rất chill.

Sáng dậy sớm tưới cây, chiều chơi với Mật Mật, tối nằm võng ngắm trời sao, đời cứ thế mà trôi.

Từ lúc đạt đến Chuẩn Trúc Cơ, hắn phát hiện mình không thể tiếp tục tăng thêm linh khí nữa. Cảm giác như bị chặn lại bởi một thứ vô hình. Không phải kiểu "bế tắc do tư chất kém", mà giống như... "game chưa mở khóa tính năng tiếp theo".

Hôm nay, khi đang chăm sóc những cây thảo mộc mới, hệ thống đột nhiên hiện lên:

[Kí chủ, ngươi nghỉ ngơi đủ rồi. Bây giờ cần hoàn thành Trúc Cơ.]

Tiểu Cường phất tay, ý bảo chờ hắn tưới nốt chỗ này đã.

Mười phút sau...

Hắn mới mãn nguyện thu tay và hỏi:

"Đi đâu?"

Hệ thống:

[Đi đến khi không thể đi được nữa.]

"??? Ngươi mà cũng biết đùa à?"

[Ta không đùa, kí chủ.]

Tiểu Cường nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia một lúc, như thể muốn tìm ra bí ẩn nào đó từ chữ nghĩa. Một lúc sau, hắn chấp nhận số phận:

"Được rồi, đi hướng nào?"

[Hướng nào cũng được, ta sẽ cho ngươi một cái la bàn.]

"Thật kì quái..."

"Ta dẫn theo Mật Mật được không?"

[Được. Đây có lẽ cũng là cơ duyên của nó.]

Nghe vậy, Tiểu Cường cúi xuống đá nhẹ Mật Mật một cái.

"Tiểu tử, xuất phát đi!"

Mật Mật ngước mắt ai oán nhìn hắn, nhưng rồi cũng chịu khó cất bước.

Cuộc hành trình bắt đầu

Một người một thú sải bước trên vùng đất hoang sơ.

Ngày trôi qua.

Rồi ngày nữa.

Lại một ngày nữa.

Tiểu Cường không cần mang lương thực, vì hắn biết vẽ cơm. Còn Mật Mật... hắn không rõ nó sống kiểu gì, chỉ biết mỗi lần hắn nhìn đi chỗ khác rồi quay lại, nó lại nhai nhóp nhép gì đó.

Đôi lúc, hắn quay sang hỏi:

"Ngươi đang ăn gì vậy?"

Mật Mật quay đầu đi, nhồm nhoàm nuốt xuống rồi tỏ vẻ "Ta có ăn gì đâu?".

Tiểu Cường có chút sợ.

Nhưng thôi, mặc kệ.

Ngày thứ 7, Tiểu Cường phát hiện một cây nấm màu tím kỳ lạ.

Nhìn rất đẹp.

Nhưng khi hắn định vặt nó, cây nấm đột nhiên há miệng cắn ngón tay hắn.

"Aaa! Cái gì đây?"

Cây nấm run rẩy:

"Đừng ăn ta! Ta không ngon!"

Tiểu Cường nhìn xuống, phát hiện nó có... một đôi mắt và cái miệng nhỏ.

Mật Mật lập tức há miệng toan cắn.

Cây nấm hét toáng lên:

"KHÔNGGGG!"

Tiểu Cường cản lại, nhìn nó chằm chằm.

"Ngươi biết nói sao?"

Cây nấm gật đầu.

"Thế ngươi có tác dụng gì?"

Cây nấm bĩu môi:

"Ta có thể giải độc, nhưng mà độc cấp cao thì ta chưa chắc đâu nhé!"

Tiểu Cường nghĩ nghĩ.

Hắn vẽ nhanh một cái giỏ tre, nhặt cây nấm lên bỏ vào.

"Từ giờ đi theo ta, ngươi có thể vô dụng, nhưng ít ra nhìn cũng vui mắt."

Cây nấm tuyệt vọng.

Mật Mật thì chẹp miệng đầy tiếc nuối.

Ngày thứ 14, Tiểu Cường đá phải một cái bình ngọc chôn trong đất.

Hắn nhặt lên, cầm thử.

Không có chữ khắc, không có hoa văn, chỉ là một cái bình đơn giản.

Mở ra.

Một làn khói xanh phun ra.

Từ bên trong vọng ra giọng nói:

"Ai đã giải phong ấn cho ta?"

Tiểu Cường híp mắt, chuẩn bị tinh thần gặp một đại năng bị phong ấn ngàn năm.

Nhưng rồi... từ trong bình chui ra một con thỏ lông xù màu xanh.

Một con thỏ?

Nó vươn vai, uể oải nói:

"Đa tạ ân nhân, ta đã bị nhốt trong đó 30 năm!"

Tiểu Cường:

"Ngươi là ai?"

Thỏ xanh chớp mắt:

"Là ta, Trưởng Lão Thỏ! Kẻ tu hành bị nhốt trong bình ngọc!"

Tiểu Cường lắc đầu:

"Thế ngươi có phép thuật gì không?"

Thỏ xanh gãi đầu:

"À... ta nhảy rất cao."

Tiểu Cường:

"..."

Nhìn Trưởng Lão Thỏ một lúc, hắn thở dài, rồi lại ném nó vào bình ngọc, đóng chặt nắp.

"Không có phép thuật thì nhốt lại đi."

Tận cùng của thế giới

Ngày thứ 21.

Mật Mật đang chạy lon ton phía trước, đột nhiên "BINH" – nó đâm sầm vào một thứ gì đó, ngã lăn ra đất.

Mật Mật ôm mũi, lăn lộn ăn vạ.

Tiểu Cường bước tới, đưa tay ra sờ thử.

Một vách ngăn vô hình.

Hệ thống hiện lên:

[Đến nơi rồi.]

Tiểu Cường:

"Ủa? Ta tưởng thế giới này phải vô biên lắm mà? Sao bé tí thế này?"

Hệ thống:

[Ta có nói đây là tận cùng của thế giới đâu, kí chủ.]

"Thế vách tường này là gì?"

[Đây là vách ngăn khu nghiên cứu.]

Tiểu Cường mắt chữ A, mồm chữ O khi hệ thống tiếp tục giải thích:

- Toàn bộ khu vực này là một mái vòm, đường kính 108km, sâu 1km, cao 1km.

- Dưới lòng đất là khu thí nghiệm, nghiên cứu vật liệu và đột biến gen.

- Trên mặt đất là khu huấn luyện, chuyên đào tạo Sáng Thế Giả.

- Tiểu Cường há miệng to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng.

"Ta, ta, ta... hóa ra ta sống trong cái lồng kính à?"

[Đúng.]

Tiểu Cường chặc lưỡi:

"Nói giảm chút được không? Dù sao ta cũng là Chuẩn Trúc Cơ."

[Kí chủ, ngươi vẫn còn yếu lắm.]

"... Được rồi. Bây giờ ta cần làm gì?"

Hệ thống:

[Ta sẽ cho kí chủ hít khí trời thực sự của thế giới này.]

[Thực hiện cách ly, bắt đầu!]

Một lồng sáng bao lấy Tiểu Cường và Mật Mật.

Tiểu Cường hoảng loạn đập vào, nhưng âm thanh của hắn bị cắt đứt.

Hệ thống bình thản nói:

[Kí chủ à, muốn mạnh hơn thì phải trải qua chút phong ba.]

[Tiến hành giao thoa. Mở vách ngăn.]

Lồng sáng dịch chuyển, xuyên qua vách tường một nửa.

Rồi dừng lại.

Tuần 19, ngày 5.

Bạn đang đọc Tu Tiên Hông sáng tác bởi Gacon.nhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gacon.nhonho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.