Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hít khí trời

Tiểu thuyết gốc · 919 chữ

Tiểu Cường còn chưa kịp phản ứng thì lồng sáng đã khép kín, hắn bị nhốt gọn trong đó cùng với Mật Mật.

"Đệch! Hệ thống! Ngươi làm cái quái gì thế?"

Không có ai trả lời.

Hắn đập tay vào vách lồng sáng, nhưng chẳng có âm thanh nào vọng ra ngoài. Lớp chắn này không chỉ kiên cố mà còn cách âm. Càng nghĩ càng tức, hắn bắt đầu chửi.

"Hệ thống khốn kiếp! Ngươi là cái giống gì mà suốt ngày hành ta như chó thế hả? Đệch! Mẹ nó chứ! Lão tử đang yên đang lành, ngươi lôi ta đến đây làm gì?"

"Trúc Cơ cái con khỉ! Lão tử sống qua ngày chả sướng hơn à? Ai mượn ngươi giúp ta mạnh lên? Ngươi nghĩ ta muốn làm đại năng à?"

"Còn dám bảo ta hít khí trời? Hít cái đầu ngươi! Hít xong chắc toi mạng!"

Hắn điên tiết đến mức suýt nhấc Mật Mật lên quăng ra ngoài, nhưng nghĩ lại thì cũng tội, thằng nhóc này có làm gì đâu?

Chửi chán, hắn mệt quá ngồi thụp xuống, ôm đầu lầm bầm:

"Mẹ nó chứ... rốt cuộc là muốn gì đây?"

Nhưng hệ thống vẫn không lên tiếng.

Lúc này, lồng sáng bắt đầu di chuyển, xuyên qua bức tường vô hình kia. Tiểu Cường chưa bao giờ cảm thấy sợ đến thế. Nhìn thấy bức tường sắp cắt ngang người mình, hắn giãy giụa muốn lùi lại, nhưng lồng sáng vẫn tiếp tục trôi đi.

Mật Mật run rẩy bấu chặt vào người hắn.

Rồi nó dừng lại.

Những lỗ nhỏ trên lồng sáng từ từ mở ra.

Một luồng không khí mới tràn vào.

Linh khí.

Dày đặc.

Cuồng bạo.

Vừa chạm vào da hắn đã cảm giác như bị kim châm. Ban đầu chỉ hơi rát, nhưng chỉ sau vài nhịp thở, từng tấc da thịt như bị lột ra từng mảng.

Máu chảy ra, nhưng ngay lập tức bị linh khí cuồng bạo hút sạch.

Tiểu Cường tái mặt.

Mật Mật rít lên đau đớn, lăn lộn trên mặt đất, bộ lông vàng óng của nó bị nhuộm đỏ.

"ĐM! Hệ thống! Đóng cái quỷ này lại ngay!"

"Linh con mẹ nhà ngươi! Đau chết ta!"

Hắn thở dốc, nhưng càng thở, càng nhiều linh khí tràn vào phổi. Cảm giác như bị lửa đốt từ trong ra ngoài.

Hắn cắn răng, ôm chặt Mật Mật, cố gắng thu mình lại như con tôm luộc. Nhưng vô dụng.

Cơn đau vẫn ập đến như sóng thần.

Nửa canh giờ trôi qua.

Toàn thân Tiểu Cường run bần bật. Da đã nứt toác, thịt lộ ra từng mảng, nhưng kỳ lạ thay, hắn vẫn chưa chết.

Mật Mật thì co quắp trong lòng hắn, hơi thở yếu ớt.

Hắn muốn chửi tiếp, nhưng miệng há ra thì chỉ toàn mùi máu tanh.

Đúng lúc đó, hệ thống lên tiếng:

[Kí chủ, hãy hấp thu linh khí đi.]

Hắn muốn mắng thêm, nhưng chẳng còn sức nữa.

Nhưng... nếu không hấp thu, có lẽ hắn sẽ chết thật.

"Chó thật... không còn đường lui rồi..."

Hắn nghiến răng, thử vận chuyển công pháp.

Linh khí bạo loạn tràn vào kinh mạch.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được cơn đau từ tận linh hồn.

Kinh mạch hắn run lên bần bật, từng luồng linh khí cũ bị xé nát, bị hút sạch.

Linh khí mới tràn vào, thô bạo, dữ dội như lũ quét.

Toàn bộ cơ thể hắn bị nghiền nát từ bên trong.

Hắn rít lên.

"AAAAAAAAA!!!"

Nhưng hệ thống chỉ lạnh lùng quan sát.

[Kí chủ, hãy kiên trì. Đây là quá trình đồng hoá.]

Ngày thứ nhất.

Tiểu Cường chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Da rách, thịt nát, kinh mạch bể nát rồi tự lành lại.

Hắn đau đến mức nghiến răng nát cả lợi, máu tứa ra.

Mật Mật cũng không khá hơn. Nó đã không còn sức để kêu, chỉ có thể cuộn tròn rên rỉ.

Ngày thứ bảy.

Hắn bắt đầu quen dần với cơn đau.

Cơ thể không còn bị xé nát nữa, nhưng vẫn còn rát buốt.

Mật Mật thì đã hồi phục phần nào, nhưng vẫn run rẩy bám vào hắn.

Ngày thứ mười lăm.

Linh khí bắt đầu chữa lành vết thương.

Cơ thể hắn dần mạnh lên, từng thớ cơ săn chắc hơn.

Kinh mạch cũng dần trở nên cứng cáp, không còn dễ dàng bị xé nát như trước.

Hắn cảm nhận được sự lột xác.

Ngày thứ ba mươi.

Hắn không còn cảm thấy đau nữa.

Chỉ còn lại sự sảng khoái.

Hắn cảm thấy như một con rồng đang trỗi dậy trong cơ thể mình.

Nhưng rồi...

Hắn tò mò thử thả thần thức ra ngoài.

Và đó là một sai lầm chết người.

Linh khí cuồng bạo lập tức tràn vào thần thức hắn.

Hắn cảm giác đầu mình như bị búa tạ đập nát.

"Aaaaaa!! Đau! Đau quá!"

Nếu cơn đau trước đây là tra tấn thể xác, thì lần này là tra tấn linh hồn.

Hắn quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu, cơ thể co quắp như con tôm luộc.

Mật Mật hốt hoảng kêu lên, nhưng nó cũng không giúp được gì.

Tiểu Cường ngất lịm đi.

Cơ thể hắn giật giật vài cái, rồi nằm bất động.

Nhưng hệ thống vẫn lạnh lùng quan sát.

[Bước đầu tiên đã xong.]

Tuần 25, ngày 1.

Bạn đang đọc Tu Tiên Hông sáng tác bởi Gacon.nhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gacon.nhonho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.