Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trái tim của đại địa (P1)

Tiểu thuyết gốc · 721 chữ

Hắn cứ tưởng rằng ngất đi sẽ thoát khỏi đau đớn, nhưng không.

Bên trong lồng sáng, Tiểu Cường vẫn đang run rẩy. Dù cơ thể bất tỉnh, trán hắn vẫn đầm đìa mồ hôi, hai tay siết chặt, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay đến rớm máu.

Cơn đau không còn là những nhát dao xé nát da thịt, mà trở thành một cơn bão cuồng loạn càn quét trong đầu hắn.

Bên trong não vực, hàng tỉ tỉ mối liên kết thần kinh như bừng tỉnh. Chúng sáng lên, nhấp nháy như vô số tia lửa điện, liên tục đan xen, biến đổi.

Bị ép vào một quá trình lột xác, thần thức của hắn như bị bóp méo, kéo căng rồi xé rách, sau đó lại vá lại bằng một loại sức mạnh kỳ lạ hơn.

Càng tiến sâu vào quá trình này, những mảng tối trong ký ức hắn dần bị thổi bay.

Những con robot nano bé nhỏ - thứ mà hệ thống đã cấy vào để phong ấn một phần ký ức của hắn - đang bị bạch cầu tấn công.

Chúng cố gắng chống trả, nhưng từng con, từng con một bị tiêu diệt.

Hệ thống quan sát quá trình này với một vẻ thản nhiên lạnh lùng.

Nó đã từng giấu đi những ký ức này vì lo rằng chúng sẽ ảnh hưởng đến con đường trở thành Sáng Thế Giả của hắn.

Những kẻ tiền nhiệm trước đây, có kẻ đã vươn đến tột đỉnh quyền năng, nhưng cũng có kẻ vì một chút tình cảm mà làm hỏng đại sự.

Tiểu Cường sẽ không đi vào vết xe đổ đó.

Nhưng giờ thì khác.

Hệ thống tính toán lại và nhận ra rằng, dù có khôi phục ký ức, Tiểu Cường cũng chỉ chửi vài câu thôi. Nó gật gù hài lòng và… thu hồi quả tên lửa chứa đầu đạn hạt nhân lại.

Trong quá khứ, đã từng có người cố gắng chiếm quyền điều khiển hệ thống.

Kết quả là những kẻ đó ăn ngay vài quả tên lửa hạt nhân từ không gian rơi xuống.

Hệ thống không khoan nhượng với những kẻ đe doạ nó.

Nhưng Tiểu Cường thì khác. Hắn chỉ là một Trúc Cơ nhỏ bé, dù có phục hồi trí nhớ cũng chẳng thể làm gì được.

Vậy nên, cứ để hắn nhớ lại đi.

Trong một góc tối của ý thức, Tiểu Cường đang mơ.

Trong mơ, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một người phụ nữ với đôi mắt dịu dàng, mái tóc dài thướt tha, nụ cười luôn ấm áp như ánh mặt trời.

Một người đàn ông, với nụ cười ấm áp, ánh mắt hiền từ.

Bên cạnh là một đứa trẻ con, mũm mĩm, với đôi mắt sáng ngời.

Bọn họ cùng cười, cùng trò chuyện.

Tiểu Cường đứng đó, lặng lẽ nhìn.

Hắn biết người phụ nữ đó.

Bà gọi hắn bằng một giọng nói đầy yêu thương:

“Tiểu Cường à, lại đây với mẹ nào.” - Đứa trẻ cất bước chập chững rồi ngã nhào vào vòng tay người phụ nữ ấy.

Hắn không kiềm được nước mắt.

Mẹ... cha...

Cảnh vật trong mơ thay đổi.

Thằng bé ngày càng cao lớn.

Người phụ nữ ấy dưới sự tàn phá của thời gian cũng dần có nét già dặn.

Nhưng bà vẫn dịu dàng như thuở nào.

Và bên cạnh bà, xuất hiện thêm một cô bé.

Một cô bé có đôi mắt giống hắn, có nụ cười lém lỉnh như hắn.

Cô bé lon ton chạy theo người phụ nữ kia, gọi bà bằng một tiếng “Mẹ”.

Tiểu Cường nghẹn ngào.

Là em gái hắn.

Những hình ảnh vụn vỡ chợt hiện ra trong đầu hắn, như một bộ phim bị tua ngược.

Những ngày tháng vui vẻ, những lần cười đùa, những lần bị mẹ mắng, những bữa cơm đạm bạc nhưng tràn đầy yêu thương…

Mọi thứ, từng chút một, đang trở lại với hắn.

Dù đang hôn mê, khoé mắt Tiểu Cường vẫn ướt đẫm.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thấm vào nền đất lạnh.

Ký ức đang trở lại.

Hắn đang dần nhớ ra... hắn là ai.

Hắn có gia đình, hắn phải trở về với gia đình, phải sống sót.

Bạn đang đọc Tu Tiên Hông sáng tác bởi Gacon.nhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gacon.nhonho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.