Trái tim của đại địa (P2)
Màn đêm buông xuống, những ký ức xa xăm trôi dạt như những cánh hoa lững lờ trên dòng sông thời gian. Tiểu Cường trong cơn hôn mê bỗng thấy mình trở lại khi còn là một đứa trẻ, khi mọi thứ đều đơn giản, khi gia đình vẫn còn nguyên vẹn.
Hắn thấy mình nhỏ xíu, chỉ cao đến ngang đùi người đàn ông kia – một bóng dáng mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng. Đó là cha hắn. Một buổi chiều ráng đỏ, cha dắt hắn đi dạo quanh con đường đất, đôi giày cũ đã bạc màu sỏi đá. Hắn lon ton chạy theo, tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay thô ráp nhưng ấm áp của cha. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cha bỗng cúi xuống, nhấc bổng hắn lên vai. Tiểu Cường bật cười khanh khách, cảm giác như mình đang cưỡi trên lưng một con thú khổng lồ. Cha cũng cười, giọng trầm ấm như một bài hát ru.
"Con trai ta sau này sẽ trở thành người mạnh mẽ nhất."
Tiểu Cường không hiểu hết ý nghĩa câu nói ấy, nhưng hắn thích cái cách cha cười khi nói điều đó. Hắn ngước nhìn về phía xa, nơi bầu trời xanh kéo dài bất tận, cứ nghĩ rằng chỉ cần có cha ở bên, mọi thứ trên đời đều chẳng có gì đáng sợ.
Nhưng rồi những ký ức về cha mờ dần, như một bức tranh cũ đang bị nước cuốn trôi. Hắn chỉ nhớ mang máng hình ảnh cha nắm tay mẹ, nhẹ nhàng thì thầm điều gì đó, ánh mắt của cha lúc ấy tràn ngập yêu thương. Khi ấy, hắn chưa đủ lớn để hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ cha chỉ mong muốn mình sẽ không bao giờ phải rời xa mẹ con họ.
Bóng dáng cha biến mất, thay vào đó là hình ảnh người phụ nữ gầy gò nhưng kiên cường. Mẹ.
Mẹ hắn không cao, dáng người mảnh khảnh, lưng hơi còng xuống vì những năm tháng lao động. Khuôn mặt bà có vài nếp nhăn sớm xuất hiện, nhưng đôi mắt lúc nào cũng hiền hòa và ấm áp. Tiểu Cường nhớ giọng nói của mẹ, không bao giờ lớn tiếng quát mắng, dù hắn có nghịch ngợm đến đâu cũng chỉ bị trách nhẹ một câu:
"Con trai à, con phải ngoan, sau này còn chăm sóc em gái nữa."
Đôi tay của mẹ thô ráp, những vết chai sần hằn lên qua từng ngày làm việc vất vả. Nhưng mỗi lần mẹ chạm vào hắn hay em gái, cái cảm giác ấy lại mềm mại lạ thường. Hắn nhớ những buổi sáng sớm, mẹ đã dậy từ lúc mặt trời chưa ló dạng, lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn rồi đi làm. Đến khi đêm xuống, mẹ vẫn ngồi dưới ánh đèn dầu, vá lại những bộ quần áo đã sờn cũ.
Tiểu Cường không nhớ chính xác khi nào mình nhận ra mẹ vất vả đến thế. Có thể là một đêm nào đó, hắn khát nước tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ ngồi lặng lẽ dưới ánh đèn, bàn tay gầy guộc cầm kim khâu từng đường nhỏ. Hắn muốn chạy đến ôm mẹ, nói rằng hắn sẽ lớn nhanh để giúp mẹ, nhưng đôi chân bé nhỏ chỉ đứng yên một chỗ, đôi mắt một đứa trẻ còn đã dần biết cảm nhận nỗi đau.
Hắn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn lẻn ra từ góc giường – em gái hắn.
Cô bé lúc ấy chỉ tầm 2-3 tuổi, mái tóc mềm như lông tơ, đôi mắt tròn xoe như con nai nhỏ. Em gái rất thích bám lấy hắn, suốt ngày chạy lon ton theo anh trai, đôi chân ngắn cũn nhưng vẫn cố gắng đuổi theo từng bước chân của hắn. Có lần hắn đang ăn bánh bao, em gái nhìn chằm chằm, mắt long lanh.
"Anh… miếng… miếng…"
Hắn chẳng hiểu sao lại thấy đáng yêu quá, thế là bẻ đôi cái bánh đưa cho em. Cô bé cầm lấy, vui vẻ nhai nhồm nhoàm, ăn xong còn vỗ tay cười khúc khích. Nhưng cũng có lần, vì giành đồ chơi mà em bật khóc nức nở, rồi chạy lại méc mẹ.
Hắn giận dỗi, quay lưng không thèm chơi với em nữa. Nhưng chỉ một lát sau, em gái lon ton chạy đến, ôm lấy chân hắn, lí nhí nói:
"Anh… ôm ôm."
Lúc ấy, hắn không hiểu vì sao mình lại mềm lòng nhanh đến vậy.
Ngôi nhà nhỏ của gia đình hắn nằm ở một con hẻm nhỏ trong khu phố lao động nghèo. Tường nhà đã cũ, mái ngói đôi chỗ dột nước khi trời mưa, nhưng nơi ấy vẫn là cả thế giới của hắn. Căn bếp nhỏ lúc nào cũng có mùi thức ăn, dù chỉ là bát cháo đơn giản hay đĩa rau xào cũng đủ làm hắn cảm thấy ấm lòng. Trong góc nhà, có một chiếc giường cũ, nơi cha mẹ và 2 đứa con thường cuộn tròn vào nhau mỗi đêm đông lạnh giá.
Hắn nhớ một buổi tối mưa, gió lùa qua khe cửa, tiếng tí tách của những hạt mưa rơi trên mái ngói nghe như một bản nhạc ru ngủ. Mẹ ôm em gái vào lòng, nhẹ nhàng kể một câu chuyện cổ tích mà hắn đã nghe đến hàng trăm lần nhưng vẫn không chán. Em gái hắn ngủ gục lúc nào không hay, đôi tay nhỏ xíu bám lấy vạt áo mẹ. Tiểu Cường nhìn cảnh ấy, lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Hắn nhớ có lần em gái bị sốt cao, cả người nóng ran. Mẹ và cha thay nhau thức cả đêm để lau người cho em, mắt tràn đầy lo lắng. Tiểu Cường không chịu ngủ, mỗi lúc giật mình tính dậy hắn lại nắm chặt tay em gái mà nói:
"Em đừng sợ, có anh ở đây rồi."
Những hình ảnh ấy cứ lướt qua trong tâm trí hắn như một thước phim cũ kỹ nhưng lại quý giá vô cùng. Hắn cảm nhận được sự yêu thương, sự chở che mà mẹ và cha đã dành cho hắn và em gái. Hắn nhớ từng cái ôm, từng cái vuốt tóc của mẹ, nhớ cả những lần em gái bám theo hắn đòi chơi cùng. Hắn nhớ những lần cha hắn dạy hắn cách để trưởng thành, cách yêu thương.
Trong giấc mơ, hắn bỗng thấy mình đứng giữa một khoảng không mờ ảo, trước mặt là bóng dáng mẹ, cha và em gái. Hắn muốn chạy đến, muốn ôm chặt họ, hắn gào lên, nhưng dù có cố gắng thế nào, họ vẫn dần dần mờ đi.
Nước mắt hắn lặng lẽ chảy xuống, ngay cả trong cơn hôn mê, trái tim hắn vẫn không ngừng thổn thức.
Đăng bởi | Gacon.nhonho |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |